CHƯƠNG
“Hahaha, cậu hai nhà họ Vương lại có lúc mất mặt như thế này?”
“Ai nha! Còn phải nói nữa à, nhà họ Vương có loại người như thế, sau này làm gì còn có mặt mũi tự xưng là thế gia sưu tầm nữa chứ?”
Đợi sau khi Vương Tử Văn đi khỏi, khách quý trong đại sảnh đều không hề kiêng nể gì mà cười nhạo một trận, vô cùng phấn khởi nghị luận.
…
Ở một bên khác, Lâm Tinh Vũ và Trương Uyển Du đi xuống lầu, Ngũ Chính lập tức lái xe dừng ở ven đường.
“Lâm Tinh Vũ, sao lúc nãy anh có thể nhìn ra được vậy, anh học được trình độ đồ cổ cao thâm như vậy bằng cách nào thế?” Trương Uyển Du nhịn không được mà tò mò hỏi.
Cô căn bản không ngờ tới Lâm Tinh Vũ có danh phận vợ chồng với mình mấy năm trời, thế mà còn có trình độ đồ cổ siêu phàm như thế, thật sự phải cảm thán.
Thậm chí là ngay cả những tay chơi nổi tiếng đồ cổ có mặt ở Minh Bảo Hiên đều phục anh sát đất, thậm chí còn mời anh làm khách cho công ty?
Đây chính là Lâm Tinh Vũ bình thường không biết gì trong ấn tượng của cô đó ư?
Lâm Tinh Vũ cười nói: “Đây là bí mật.”
“Xí.” Trương Uyển Du liếc mắt, nhưng mà sắc mặt lại nghiêm túc, ở trong lòng của cô, Lâm Tinh Vũ càng ngày càng thần bí.
“Nhưng mà chuyện này không đơn giản như vậy đâu, anh làm nhục bọn người Vương Tử Văn như thế này, làm cho bọn họ xấu hổ ở trước mặt của nhiều người, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.” Trương Uyển Du lo lắng nói: “Đây chính là nhà họ Vương hào môn đỉnh cấp, cả nhà họ Trương không có ai có thể đắc tội bọn họ chứ đừng nói chi là nhà chúng ta, haiz…”
“Không cần phải lo lắng chuyện chưa xảy ra làm gì.” Lâm Tinh Vũ từ tốn nói: “Chuyện này để sau này rồi hẵng nói.”
“Ồ, còn không cần lo lắng, khẩu khí này lớn lắm đấy.”
Lúc này, Trương Lệ cũng tức giận thở hổn hển đi xuống lầu, hai mắt bốc hỏa trừng Lâm Tinh Vũ.
“Lúc nãy, cậu còn dám dạy dỗ lên trên đầu của trưởng bối là tôi đây, cậu có biết quy củ không hả?” Trương Lệ nổi giận: “Cậu cho rằng cậu biết sưu tầm đồ cổ thì tùy tiện làm càng ở trước mặt người nhà họ Vương, còn dám vạch trần ở trước mặt của mọi người, làm nhục Tử Văn như thế, cậu có biết là cậu đang làm chuyện ngu xuẩn gì không hả? Nhà họ Vương là người mà cậu có thể đắc tội được?”
“Uyển Du, cô nói cho cháu biết, sớm muộn gì cái tên phế vật này cũng sẽ hại gia đình của cháu thảm hại.” Trương Lệ nói: “Tự cho là mình có trình độ về đồ cổ, nhưng mà căn bản lại không phân rõ mình có thực lực tới đâu, còn dám xâm phạm vào uy nghiêm của nhà họ Vương, làm cho Tử Văn hoàn toàn không có mặt mũi ở Minh Bảo Hiên, cậu ta có năng lực để gánh chịu lửa giận của nhà họ Vương không hả?”
“Hiểu biết không bằng người khác rồi bị mất mặt, vậy mà lại giận chó đánh mèo lên trên đầu của người khác?” Lâm Tinh Vũ lắc đầu, cười lạnh nói.
“Cậu có biết là cậu đang đứng trước tai họa lớn không, ngu ngốc còn tự cho mình là đúng, ngay cả ân tình thế thái cơ bản nhất, vậy mà cũng không phân biệt được.” Trương Lệ lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ: “Dám đắc tội với nhà họ Vương như vậy, ở thành phố Thanh Vân, không có ai có thể cứu được cậu, cậu chờ chết đi!”
“Uyển Du, cô sẽ nói chuyện ngày hôm nay với ba mẹ của cháu, nhất định phải lập tức phân rõ giới hạn với cái tên phế vật Lâm Tinh Vũ này, tuyệt đối không thể để cậu ta ở lại nhà họ Trương, nếu không thì sau đó sẽ có vô vàn tai họa. Bây giờ cô lập tức đi tìm người nhà của cháu.” Trương Lệ nghiêm túc nói.
“Chuyện này?” Trương Uyển Du không biết nên nói cái gì cho phải.
Nói xong, Trương Lệ đã lên xe của bà ta, vội vàng muốn đi tìm mẹ của Uyển Du nghĩ biện pháp đuổi Lâm Tinh Vũ ra khỏi cửa nhà họ Trương.
“Uyển Du, em về nhà trước đi.” Lâm Tinh Vũ nói: “Ngũ Chính, cậu đưa tổng giám Trương về nhà đi, trên đường đi nếu có tình huống gì thì hãy lập tức gọi điện thoại cho tôi.”