CHƯƠNG
“Yên tâm đi Lâm tổng, tôi nhất định sẽ đưa Trương tổng trở về chung cư an toàn.” Ngũ Chính ngồi trên vị trí điều khiển, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
“Bây giờ anh không về nhà hả?” Trương Uyển Du nhìn anh rồi xx hỏi.
“Anh còn có chút việc, xử lý xong thì sẽ về nhà, em về nhà trước đi.” Lâm Tinh Vũ cười nói.
Trương Uyển Du lo lắng suy nghĩ, cũng không nhiều lời, ngồi lên xe.
Ngũ Chính khởi động xe, nhanh chóng ra khỏi phố cổ.
Lâm Tinh Vũ liếc nhìn chiếc xe ben lớn màu đen đậu ở con đường đối diện, một độ cong xuất hiện bên khóe miệng, chậm rãi đi vào trong con hẻm nhỏ ở gần đó.
Phụt!
Trong hẻm nhỏ âm u không người, gió thổi hiu hiu, mặt của Lâm Tinh Vũ không biểu cảm, đốt một điếu thuốc.
Két!
Lúc này, có một chiếc xe khí phái màu đen chạy vào trong con hẻm nhỏ, lốp xe trượt dưới đường vang ra âm thanh.
Ngay lập tức, từ trên xe có khoảng người đàn ông to lớn trong bộ vest bảnh bao bước xuống, mặt mũi tràn đầy sát khí, ánh mắt lạnh lẽo bao vây Lâm Tinh Vũ lại.
Trong tay của mỗi người đàn ông cao to mặc đồ vest còn cầm theo một cây côn rắn chắc, khí thế hùng hổ.
“Cái tên phế vật này lại dám chờ bọn tao ở đây, đúng là tìm khổ để ăn mà.” Tên cao to cầm đầu cười lạnh.
“Lăn lộn ở thành phố Thanh Vân mà lại không biết mình không nên đắc tội với người nào?” Tên cao to đồ vest cười lạnh nói: “Phế chân của cậu ta đi.”
Cao to mặc đồ vest vung tay lên, cầm cây côn thép xông lên trước, tên vệ sĩ mặc đồ vest cũng không hề do dự chút nào, cầm theo cây côn liền đánh về phía Lâm Tinh Vũ.
Động tác của những người này nhanh lẹ, không phải là nhân vật đơn giản, đều được huấn luyện chuyên nghiệp, là những vệ sĩ có tố chất.
Lâm Tinh Vũ mặt không đổi sắc, bóp tắt điếu thuốc lá ở trong tay.
Sau đó, anh vung người lên một cái, giống như hổ dữ xuống núi, gây nên một trận gió vù vù.
Binh bốp!
Trong con hẻm nhỏ thuyền ra âm thanh đánh đấm từng hồi, sau đó lại truyền đến tiếng gào thét thê thảm.
Rắc!
Lâm Tinh Vũ tiện tay bóp gãy một cây côn thép rắn chắc, hung hăng đập vào xương sườn của tên cao to mặc đồ vest cầm đầu, phang làm cho hắn ta bay tới mười mấy mét hơn rồi sau đó ngã xuống đó.
Chỉ trong vòng phút, tên vệ sĩ mặc đồ vest đều đã tê liệt ngã xuống đất, khóe miệng toàn là máu tươi, mặt mũi tràn đầy biểu cảm kinh ngạc, không dám tin mà nhìn Lâm Tinh Vũ.
Bọn họ căn bản không thể chạm vào Lâm Tinh Vũ thì đã bị đánh đến nỗi hộc máu ngã xuống đất.
“Tại sao mày lại có thể đánh như thế?” Tên cao to mặc đồ vest cầm đầu, hai tay che lấy xương sườn bị đánh gãy, khổ không thể tả mà phát ra nghi vấn.
Anh ta xuất thân là bộ đội đặc chủng tinh anh, thậm chí còn đã từng tham gia vào hành động bắt khủng bố, thân thủ tuyệt đối rắn chắc, thành thạo vật lộn cùng với kỹ thuật dùng súng, thật sự không ngờ tới đối mặt với cái tên phế vật trong tin đồn là Lâm Tinh Vũ, thế mà lại không có sức đánh trả.