Chàng Rể Quyền Quý

chương 127

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

“Vương Hồng Lăng?” Lâm Tinh Vũ nhớ đến cái gì đó: “Nếu tôi nhớ không sai, cô cũng là người nhà họ Vương?”

Cái tên Vương Hồng Lăng này đã được nhắc đến rất nhiều ở thành phố Thanh Vân, gần như là nổi tiếng, là cô cả hòn ngọc quý ở trên tay của nhà họ Vương, rất được ông cụ nhà họ Vương yêu thích.

năm trước, Vương Hồng Lăng cũng giống như là Trương Uyển Du, được người khác ca tụng là một trong tam đại mỹ nữ thành phố Thanh Vân.

“Xem ra là anh Lâm đã từng nghe tới tên của tôi.” Vương Hồng Lăng cười nói, đôi mắt phượng chuyển động, lộ rõ vẻ quyến rũ: “Tôi còn tưởng là anh Lâm chỉ có trình độ đồ cổ siêu phàm, không ngờ tới là thân thủ lại tốt như thế.”

“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt nói, không biết là người phụ nữ này tìm mình với lý do gì.

Vương Hồng Lăng nói: “Anh Lâm, ngày hôm nay anh đã làm hỏng chuyện lớn của tôi, anh nói xem tôi tìm anh là để làm gì?”

Lâm Tinh Vũ suy nghĩ một hồi, nở nụ cười hỏi: “Hồ Minh Nhân là cấp dưới của cô?”

“Thông minh.” Vương Hồng Lăng kiêu ngạo, ném một ánh mắt tán thưởng.

“Đây vốn dĩ là một cái bẫy do tôi đã sắp xếp, dự định để cho các tên anh họ ngu ngốc đó của tôi mắc câu.” Vương Hồng Lăng thở dài rồi nói: “Vốn dĩ phải chờ đến ngày đại thọ của ông cụ, lúc Vương Tử Văn tặng cái bình sứ ấy, tôi sẽ vạch trần cái bình sứ ấy là đồ giả, đáng tiếc lại bị anh đảo loạn thế cục, uổng phí tâm tư của tôi.”

Lâm Tinh Vũ nói: “Một kế hoạch tốt.”

Làm sao mà anh không hiểu rõ tình huống, vốn dĩ cặp bình sứ của Hồ Minh Nhân là một kế hoạch muốn dẫn Vương Tử Văn mắc câu, đợi đến khi cái tên ngu ngốc kia vui vẻ mang bình sứ đi chúc thọ, cái cô Vương Hồng Lăng sau màn lại vạch trần đó chính là đồ dỏm ở ngay trước mặt của ông cụ nhà họ Vương, trong ngày đại thọ tám mươi tuổi của ông ta, để cho ông cụ nhà họ Vương hoàn toàn mất đi lòng tin với Vương Tử Văn.

Đây là muốn dùng một cước giẫm chết Vương Tử Văn.

Mấy cuộc nội đấu vì vị trí người thừa kế của gia tộc mà đấu đá với nhau, anh nhìn lắm cũng đã quen.

Nhưng mà không thể không nói, bên cạnh của Vương Hồng Lăng bất cứ lúc nào cũng có hai sát thủ đỉnh tiêm đi cùng, có thể âm thầm kiểm soát bậc thầy đồ cổ như là Hồ Minh Nhân để làm quân cờ, thật sự là một cô gái kỳ lạ hiếm có.

“Anh Lâm, anh nói xem anh đã phá hỏng kế hoạch của tôi, anh đền bù tôi như thế nào đây?” Vương Hồng Lăng giống như cười mà không phải cười.

Lâm Tinh Vũ nói: “Cuộc đấu đá của nhà họ Vương các người không có liên quan gì tới tôi.”

“Anh Lâm, anh hai của tôi đúng là ngu xuẩn không chịu nổi, nhưng mà nhà họ Vương chúng tôi cũng không phải đơn giản giống như là anh đã nghĩ. Chắc là anh thật sự cho rằng dựa vào anh thì có thể chống lại toàn bộ nhà họ Vương?” Âm thanh của Vương Hồng Lăng rất từ tính, mang theo một ý vị cảnh cáo.

“Anh cảm thấy là cái tên anh hai ngu ngốc đó của tôi sẽ bỏ qua cho anh?” Vương Hồng Lăng chậm rãi nói, giọng nói rất có uy nghiêm: “Anh Lâm, tôi đều đã nhìn hết mọi chuyện ở Minh Bảo Hiên rồi, trình độ sưu tầm của anh không tệ, tôi sẽ cho anh một cơ hội làm việc cho tôi, sau này đối mặt với Vương Tử Văn, anh cũng không cần phải e ngại.”

Lâm Tinh Vũ có chút buồn cười, anh hỏi: “Cô khẳng định tôi sẽ làm việc cho cô?”

“Chẳng lẽ là anh có thể từ chối?” Vương Hồng Lăng cười khanh khách, nụ cười phong tình vạn chủng.

Trong cái nhìn của cô ta, đây là cơ hội trời cho đối với Lâm Tinh Vũ, mình không cứu Lâm Tinh Vũ một tay, anh ta dựa vào cái gì để có thể chống lại với Vương Tử Văn? Cho dù Vương Tử Văn có ngu xuẩn tới cỡ nào đi nữa thì cũng là cậu hai nhà họ Vương, dùng tiền tài và quyền thế chèn ép, Lâm Tinh Vũ có chút võ công cùng với trình độ giám bảo thì có thể làm được cái gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio