CHƯƠNG
“Tôi không có hứng thú.” Lâm Tinh Vũ lắc đầu.
“Anh Lâm, chẳng lẽ là anh không lo lắng đòn trả thù tiếp theo của Vương Tử Văn?” Vương Hồng Lăng nhíu mày.
Lâm Tinh Vũ cười mà không nói.
Vương Hồng Lăng nghiêm túc nói: “Anh Lâm, nơi này không phải là chỗ thuận tiện để nói chuyện, không bằng tìm một chỗ để nói chuyện đi?”
“Không cần đâu.” Lâm Tinh Vũ lắc đầu, quay người muốn đi.
“Anh!” Vương Hồng Lăng tức giận, trên mặt xuất hiện một tia đỏ ửng, cho đến bây giờ cô ta chưa từng gặp người nào giống như là Lâm Tinh Vũ, thế mà không thèm suy nghĩ cái gì hết liền trực tiếp từ chối lời mời chủ động của cô cả nhà họ Vương là cô ta.
Cũng không biết là anh lấy sức lực từ đâu.
“Lâm Tinh Vũ, đối với một cô gái, anh làm như vậy không phải là không phong độ hả?” Vương Hồng Lăng nửa là oán trách, nửa là nũng niệu: “Tôi có lòng tốt giúp đỡ anh xử lý mấy tên tay chân của Vương Tử Văn phái tới, anh suy nghĩ một chút, nếu như không phải tôi cẩn thận sắp xếp, ngày hôm nay sao anh có khả năng để Vương Tử Văn mất hết thể diện chứ, bây giờ chẳng lẽ là thời gian uống một ly trà cũng không có nữa hả?”
Hai người đàn ông mặc đồ đen vẫn luôn duy trì sắc mặt lạnh lùng, lúc này sắc mặt cũng đã có hơi dao động.
Trong ấn tượng của bọn họ, cho đến bây giờ cô chủ của mình chưa từng có vẻ mặt ôn hòa đối với bất cứ một người đàn ông nào, dựa theo tính cách của cô chủ, không phải là ngay từ khi Lâm Tinh Vũ từ chối lần đầu tiên thì nên tức giận mắng mỏ hoặc là sẽ ra lệnh cho bọn họ đánh Lâm Tinh Vũ một trận tơi bờ?
Làm sao lại đối xử khách khí với cái tên Lâm Tinh Vũ phế vật trong lời đồn vậy chứ?
Lâm Tinh Vũ do dự một chút rồi gật đầu.
Hai người đàn ông mặc đồ đen đi đến chiếc Bugatti Veyron màu đỏ xa hoa, Vương Hồng Lăng ngồi vào chỗ ở đằng sau, Lâm Tinh Vũ theo sát ở phía sau.
Chỉ một lát, sau chiếc xe rời khỏi phố cổ chạy trên con đường phồn hoa, chiếc siêu xe màu đỏ này lộng gió, phóng trên đại lộ như là tên lửa, thu hút ánh mắt của người đi đường và những chiếc xe lui tới.
Lâm Tinh Vũ im lặng ngồi ở sau xe, trong xe xa hoa vô cùng mang đến một cảm giác tuyệt vời, anh còn có thể nghe thấy một mùi nước hoa hồng nhàn nhạt, hình như là người phụ nữ này rất thích hoa hồng.
Thuận theo mùi nước hoa, Lâm Tinh Vũ nhìn sang Vương Hồng Lăng ở bên cạnh, sau đó thu hồi ánh mắt.
Không thể không nói, người phụ nữ này đúng là hồng nhan họa thủy, có một đôi chân dài quyến rũ, dáng người bốc lửa, vô cùng có khí chất, chẳng trách có thể nổi tiếng giống như là Uyển Du, dung mạo và khí chất đều là hàng đầu, lại có phong thái của phụ nữ hào môn.
“Thế nào? Xe của tôi không tệ có đúng không?” Vương Hồng Lăng kiêu ngạo, khoe khoang nói.
“Bình thường thôi.” Lâm Tinh Vũ đáp lời.
“Hừ.” Vương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo.
Cô ta cũng biết thân phận của Lâm Tinh Vũ chỉ là một đứa con rể ăn bám ở nhà họ Trương, còn dám nói chiếc xe Bugatti Veyron màu đỏ mà mình yêu thích bình thường á?
Hai mươi phút sau.
Chiếc xe thể thao ấy dừng ở trước cổng một quán trà trang nhã, mang hơi hướng cổ xưa, Lâm Tinh Vũ và Vương Hồng Lăng bước xuống xe.
Trên quán trà có một cái bảng hiệu, quán trà Hồng Hối.
Ở cổng có mấy người phụ nữ tiếp đón, đưa Lâm Tinh Vũ và Vương Hồng Lăng lên lầu ba.