CHƯƠNG
Anh vốn cũng không cần kết bạn, trên đời này, không có mấy người có thể lọt vào mắt anh. Lời anh nói ngoài sự thật ra thì không có gì khác.
“Anh!” Vương Hồng Lăng giận trợn mắt nhìn Lâm Tinh Vũ một cái, bị những lời của Lâm Tinh Vũ tức nghẹn cổ.
Không ngờ Lâm Tinh Vũ bị súng dí vào đầu, lại còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh.
“Lâm Tinh Vũ, anh không thật sự là một tên ngốc thật đấy chứ?” Vương Hồng Lăng nhìn kỹ một lần nữa Lâm Tinh Vũ, trong mắt để lộ ra vẻ hiếu kỳ, cô ta cho tới bây giờ chưa từng thấy người con trai nào kì quái vậy.
Cô không hiểu nổi đường đi của não Lâm Tinh Vũ.
Lúc trước cô luôn nhíu mày lại, mấy người mà tự xưng mình là công tử gì đó, đều sợ chết khiếp, rụt rè e sợ, vẻ mặt ôn hòa, ngay cả một câu khó nghe cũng không dám nói, sao dám như Lâm Tinh Vũ ồn ào ương ngạnh?
Nhưng hôm nay trong tình huống này, súng dí trên đầu, Lâm Tinh Vũ vẫn giữ dáng vẻ không lo sợ gì?
“Để tay sai của cô cút ngay.” Lâm Tinh Vũ nhàn nhạt nói: “Thấy cô là phụ nữ, tôi cũng không so đo nhiều.”
“Ha ha.” Vương Hồng Lăng vươn đôi tay ngọc ngà che đôi môi anh đào nhỏ nhắn, cười khanh khách, cô cảm thấy Lâm Tinh Vũ thật sự là quá buồn cười.
“Lâm Tinh Vũ, tôi thấy hình như não cậu có vấn đề à?” Hồ Minh Nhân lạnh giọng nói, cũng không hiểu sự chắc chắn của Lâm Tinh Vũ: “Tôi còn tưởng cậu là chuyên gia trong giới sưu tầm, nhưng với đầu óc của cậu thì không biết cái tài giám định đồ đó học từ đâu.”
“Cô chủ, tôi thấy không cần để tâm tới mấy người như vậy, khen ngợi cậu ta cũng vô ích, chỉ là một tên ngốc thôi.” Hồ Minh Nhân cứng mặt nói: “Tôi cũng nghi ngờ khi ở Minh Bảo Hiên, có phải đầu óc cậu ta trúng gió, cho nên mới lập tức nói đó là đồ giả, sau đó đập nát, căn bản không phải dựa vào mắt nhìn xuất chúng nhìn ra.”
Vương Hồng Lăng miệng cười toe toét, hơi nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ thế? Tôi nói ông bày trí cẩn thận, lại để một tên ngốc nhìn thấu? Thế cũng quá hài hước đấy.”
“Cô chủ, chắc hẳn là vậy rồi.” Hồ Minh Nhân nghiêm nghị nói, lắc đầu than thở: “Tôi còn tưởng gặp được chuyên gia nào chưa được khai phá, khiến tôi giật mình, ngay cả hàng giả dưới tay đội ngũ ưu tú của tôi chế tạo, nhìn một cái đã phát hiện ra. Không ngờ lại là một tên ngốc.”
“A Lục A Thất, hai người dẫn cậu ta xuống lầu dạy cho một bài học, sau đó vứt xuống bên lề đường là được.” Vương Hồng Lăng tùy ý khoát tay nói, có vẻ như mất hứng thú.
Cô ta vốn là còn tưởng là gặp được chàng trai thú vị nào đó, cho nên mới nói nhiều như vậy với Lâm Tinh Vũ.
Bây giờ nhìn lại Lâm Tinh Vũ chính là một người đầu óc có vấn đề.
Cô ta cũng thật sự cảm thấy Lâm Tinh Vũ hơi đáng thương, chẳng những ở nhà bị ba mẹ vợ xem thường, đầu óc còn có vấn đề. Mình đường đường thân phận là cô cả nhà họ Vương, cũng chẳng cần đoái hoài đến một tên ngốc sâu bọ.
“Hầy!”
Vương Hồng Lăng mất đi cảm giác hứng thú, lúc đang chán, một màn làm cô ta khiếp sợ xảy ra.
A Lục và A Thất hai tên sát thủ tàn ác bất ngờ ngã xuống, xụi lơ trên đất, ngay cả súng cũng rơi xuống dưới chân Lâm Tinh Vũ.
“Chuyện gì xảy ra vậy!?”
Vương Hồng Lăng sắc mặt chấn động, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Lâm Tinh Vũ trở tay cử động một cái, trong nháy mắt, A Lục A Thất như bị điện giật, phát ra tiếng kêu thảm thiết, xụi lơ trên đất.
Nhưng vấn đề là, Lâm Tinh Vũ cũng không xoay người, cả nhìn cũng không nhìn A Lục và A Thất một cái, sao lại làm được?