CHƯƠNG
Lâm Tinh Vũ ở yên không nhúc nhích, cười phóng khoáng nhìn Vương Hồng Lăng.
Nhìn biểu cảm của Lâm Tinh Vũ, Vương Hồng Lăng sắc mặt thay đổi hẳn, hoàn toàn bị dáng vẻ của anh dọa sợ.
Cô ta biết rõ thân thủ và thực lực của A Lục A Thất dưới tay mình.
Hai người họ là cô nhi sinh đôi, từ nhỏ đã được một tổ chức sát thủ châu Mỹ nuôi, trải qua quá trình huấn luyện địa ngục, mười sáu mười bảy tuổi đã bị ném lên đảo hoang, chém giết tàn khốc với các cô nhi được huấn luyện ở các nước khác, cuối cùng trở thành hai người duy nhất, sinh tồn trên đảo hoang, bắt đầu tiến hành nhiệm vụ.
Sau đó mấy năm hai người lang bạt ở Phi Châu và Trung Đông, nổi danh trong khu rừng đạn mưa súng, ngay cả trong giới sát thủ nước ngoài, cũng là nhân vật tàn ác bật nhất!
Sau khi tham gia cùng mình, cũng không biết đã giải quyết bao nhiêu chuyện phiền toái khó làm, có thể nói, ở thành phố Thanh Vân, chưa từng có lần nào A Lục A Thất thất thủ, tất cả đối thủ kết hợp sức mạnh cũng có thể thắng, không có ngoại lệ.
Nhưng bây giờ, A Lục và A Thất lại đang trong tình huống cầm súng đứng phía sau, bị Lâm Tinh Vũ một chiêu quật ngã?
“Cậu! Sao cậu dám động vào tay sai của cô chủ?” Hồ Minh Nhân cũng bị dọa sợ ngây người, khó khăn lắm mới hoàn hồn, vừa giận vừa sợ.
“Cậu đừng tưởng rằng dựa vào võ đấm đá của cậu mà tự phụ! Tôi xuống tầng gọi bảo vệ tới!” Hồ Minh Nhân tức giận nói, muốn chạy ra cửa, chạy đi xuống tầng gọi người khống chế Lâm Tinh Vũ.
Bụp!
Lâm Tinh Vũ đập một cái vào cổ Hồ Minh Nhân, Hồ Minh Nhân như bị điện giật, người xụi lơ, té xỉu trên đất.
Vương Hồng Lăng môi anh đào hé mở, không dám tin nhìn Lâm Tinh Vũ, đột nhiên phát hiện, người đàn ông trước mắt này thâm sâu không lường được, tuyệt đối không đơn giản!
Khiến cô ta cảm nhận được khí lạnh dọc sống lưng.
Lâm Tinh Vũ cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới chỗ Vương Hồng Lăng.
“Anh muốn làm gì?” Vương Hồng Lăng sắc mặt căng thẳng, cũng là hoảng hốt, hoàn toàn bị khí thế của Lâm Tinh Vũ dọa sợ.
“Anh đừng tới đây! Anh tới nữa tôi sẽ gọi người!” Vương Hồng Lăng sắc mặt đỏ lên, bên trong phòng bao chỉ còn lại hai người, không biết Lâm Tinh Vũ muốn làm cái gì.
Hai tay cô che ngực, thân thể mềm mại run rẩy, dáng vẻ tủi thân, lộ ra vẻ mặt như thiếu nữ.
“Lâm Tinh Vũ, anh đừng làm loạn! Tôi là cô chủ nhà họ Vương! Nếu anh dám vô lễ, mai tôi sẽ ném anh xuống sông Thanh Vân!”
Vương Hồng Lăng cắn răng tức giận, muốn ra oai nhưng giọng lại mềm nhũn, sức chưa đủ.
Nhưng Lâm Tinh Vũ tựa như không nghe cô ta nói, đã đi tới trước người cô ta.
Vương Hồng Lăng đột nhiên thấp cúi đầu, nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng Lâm Tinh Vũ.
Lâm Tinh Vũ lộ ra ngón giữa thon dài, để lên cằm Vương Hồng Lăng, nâng đầu cô ta lên.
“Tôi chỉ muốn để cho cô biết, chỉ với cô, muốn bắt được tôi là chuyện không thể.” Lâm Tinh Vũ dửng dưng nói.
Vương Hồng Lăng sắc mặt đỏ bừng, mắc cỡ đỏ như quả táo, Lâm Tinh Vũ trên cao nhìn xuống, động tác tay này, lời nói ra, thật sự là quá hung hăng, quá đáng cực kỳ!
Hai má phồng lên, tương đối tủi thân, căm tức nhìn Lâm Tinh Vũ, xưa tới nay chưa ai dám kiêu ngạo, ồn ào với cô chủ nhà họ Vương như vậy?
Đừng nói là chạm vào cô ta, người đàn ông nào mà dám đưa tay vể phía cô như vậy, đều bị chặt hết!