CHƯƠNG
“Cô chủ, Lâm Tinh Vũ dám ồn ào như vậy, dạy dỗ cậu ta một bài học đi! Chuyện này giao cho tay sai làm, tôi muốn chỉnh đốn cậu ta, mang cậu ta tới dập đầu xin lỗi cô.” Hồ Minh Nhân đề nghị, cũng vô cùng căm tức Lâm Tinh Vũ.
Vương Hồng Lăng không lên tiếng, đóng chặt môi, nghiến răng, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, giống như nén cơn giận trong bụng.
“Anh ta đáng chết!”
Hồ Minh Nhân không dám nói thêm, có vẻ cô chủ thật sự tức giận!
“Cô chủ, tôi xin cô cho tôi một cơ hội, để tôi và A Thất đi làm chuyện này, lần này chúng tôi cẩn thận sắp đặt, ám sát anh ta!” A Lục giọng lạnh như băng nói, trong mắt sát ý đã quyết.
Bọn họ mặc dù biết Lâm Tinh Vũ thân thủ bất phàm, động thủ không đánh lại, nhưng là nếu như bọn họ thể hiện kĩ năng riêng, được học từ nước ngoài, một kích chí mạng, Lâm Tinh Vũ dù giỏi võ mấy cũng phải thua trong tay họ!
“Không được phép giết anh ta!” Vương Hồng Lăng đột nhiên lạnh giọng quát bảo ngưng lại.
“Ơ. . . Cô chủ, không phải cô nói nói anh ta đáng chết sao?” A Lục và A Thất sắc mặt nghi ngờ, trố mắt nhìn nhau, có chút không hiểu tình hình.
“Ý của cô chủ là?” Hồ Minh Nhân thử thăm dò.
“Dù sao cũng không thể giết anh ta, cũng đừng động tới anh ta!” Vương Hồng Lăng không nhịn được, tâm phiền ý loạn, suy nghĩ một chút, nói: “A Lục A Thất, các anh đi điều tra cho tôi, Lâm Tinh Vũ bình thường làm việc ở đâu, sống ở đâu, ăn cơm giải trí ở đâu, mỗi ngày làm gì.”
“Cô chủ yên tâm, đây là nghề của chúng tôi!” A Lục nghiêm nghị nói.
“Được rồi, các người ra ngoài trước đi, làm cho tôi bình trà đen.” Vương Hồng Lăng khoát tay nói.
Đến khi ba người lui ra, Vương Hồng Lăng vẻ mặt lại không ngừng thay đổi, liên tiếp uống mấy ly trà.
“Anh ta cũng hơi thú vị, hoàn toàn khác những người trước kia mình từng gặp.” Vương Hồng Lăng mân mê tách trà trống không, ngẩn người, trong đầu lại xuất hiện bóng hình người đàn ông kia.
Ở trong mắt Vương Hồng Lăng, trước kia người gặp mình đều cung kính, dối trá hoặc là sợ hãi, rất nhàm chán. Vậy mà lần đầu gặp người như Lâm Tinh Vũ. . .
Một bên khác, Lâm Tinh Vũ ra khỏi quán trà Hồng Hối, gọi xe trở lại Thủy Nguyên Hoa Uyển Đến cửa nhà, anh lấy chìa khóa mở cửa ra, nhà đèn đuốc sáng choang, hai người lớn trông uy nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sofa, giống như là quan liêu ngồi trên công đường chờ xử án, Trương Uyển Du thì biểu tình bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh xem ti vi.
“Được! Lâm Tinh Vũ, cậu còn có gan về nhà à?” Lư Ngọc Trân vẻ mặt cực kỳ tức giận, đứng dậy trước trách móc: “Tôi còn tưởng rằng cậu gây chuyện lớn, tự mình chạy trước!”
“Chuyện cậu gây ra tôi sẽ không hỏi. Nói tôi nghe muộn thế này cậu làm gì? Ở bên ngoài rốt cuộc cậu làm gì?” Lư Ngọc Trân chất vấn.
“Con. . .” Lâm Tinh Vũ đang định nói.
“Chờ một lát! Sao tôi ngửi thấy trên người cậu có mùi nước hoa?” Lư Ngọc Trân tràn đầy hoài nghi đánh giá Lâm Tinh Vũ, đi tới gần ngửi một cái.
“Được lắm! Đúng là không ra gì!” Lư Ngọc Trân giận nhưng lại cười, nhìn về phía Trương Uyển Du: “Uyển Du, đừng xem TV, đến đây mà xem. Con gái, mẹ nhớ là cho tới giờ con chưa từng dùng nước hoa mùi hoa hồng đúng không?”
“Mẹ, sao thế?” Trương Uyển Du đứng dậy đi tới, mặt lộ vẻ nghi ngờ nhìn Lâm Tinh Vũ.
“Con gái, con còn không nhìn ra?” Lư Ngọc Trân bực tức giậm chân: “Lâm Tinh Vũ nó ăn bám, lại dám ở bên ngoài tìm đàn bà! Con xem có phải nó ăn gan hùm mật gấu không?”
“Ăn nhà chúng tôi, ở nhà chúng tôi, ngay cả kiếm tiền cũng là con tôi. Còn không có một chút lương tâm như vậy. Cậu không có bản lĩnh kiếm được tiền còn học những cái người ngang ngược, ở bên ngoài kiếm vợ bé, tức chết tôi rồi!” Lư Ngọc Trân rất tức giận nói, một mực khẳng định Lâm Tinh Vũ ở bên ngoài tìm phụ nữ Trương Uyển Du sắc mặt cũng hơi khó coi, nghi vấn hỏi: “Mẹ, mẹ đừng vội kết luận, Lâm Tinh Vũ không phải người giống như mẹ nói đâu.”