CHƯƠNG
“Còn không phải? Chẳng lẽ mẹ còn đổ oan cho nó sao?” Lư Ngọc Trân hừ lạnh một tiếng, càng nhìn Lâm Tinh Vũ càng cảm thấy trong lòng không thoải mái: “Con gái, con tự ngửi mùi nước hoa trên người nó đi, quá rõ ràng, đứng xa cũng ngửi thấy. Hơn nữa không phải loại rẻ tiền, cái này còn là nước hoa cao cấp, có thể thấy nó không phải ăn chơi thường. Mà là lừa tình!”
Trương Uyển Du xấu hổ tới gần, nhưng cách xa mấy thước cũng đã thấy mùi nước hoa hoa hồng, hơn nữa, đúng là cô chưa từng dùng nước hoa dòng hương này. Cô cũng phân biệt được nước hoa xịn đểu, quả thật không phải loại rẻ tiền. . .
Chẳng lẽ, Lâm Tinh Vũ thật sự ở bên ngoài kim ốc tàng kiều?
Trương Uyển Du cũng hơi hoài nghi quan sát Lâm Tinh Vũ một cái, Lâm Tinh Vũ vẻ mặt như thường, không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.
“Hừ!” Trương Minh Viễn cũng là không nhịn được hừ lạnh một tiếng, biểu cảm vô cùng nghiêm túc nhìn Lâm Tinh Vũ: “Lâm Tinh Vũ, cậu nói xem cậu làm chuyện gì? Chân trước mới xảy ra chuyện lớn như vậy ở Minh Bảo Hiên, ngay cả cậu nhà họ Vương cậu cũng dám đắc tội, vứt mặt mũi người ta đi. Kết quả thì sao, chân sau ra khỏi cửa Minh Bảo Hiên, cậu có nhà cũng không về mà chạy ra ngoài chơi đàn bà!”
“Cậu coi con gái tôi là gì hả?” Trương Minh Viễn hiếm khi nổi nóng, căm tức nhìn Lâm Tinh Vũ.
“Cái này còn phải nói sao? Lâm Tinh Vũ có phẩm hạnh gì tôi cũng nhìn ra rồi.” Lư Ngọc Trân lạnh giọng nói: “Nó chỉ muốn ăn cơm chùa của Uyển Du. Cho nên, lần này chị Hai người ta giới thiệu con cháu nhà họ Vương cho Uyển Du, nó lại lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận Uyển Du làm tốt! Sợ Uyển Du thăng quan tiến chức nhanh chóng, coi thường nó. Cảm thấy mình kém hơn cháu nhà chị Hai, sợ bị so sánh, nên nghĩ hết cách làm hỏng mặt mũi người khác.”
“Lâm Tinh Vũ, cậu nói cậu xem, cậu có bản lĩnh thì tự mình tìm cách kiếm tiền đi? Chỉ muốn đi theo ăn bám Uyển Du, ở công ty dùng thủ đoạn lấy tiền. Cậu biết mình kém hơn Vương Tử Văn người ta, dùng chút thông minh vặt đối nghịch với nhà giàu đó, cậu tưởng là mình rất thông minh sao?” Lư Ngọc Trân vỗ đầu che mặt khiển trách.
“Cậu nói đi, có phải cậu có ý nghĩ này không? Không chấp nhận Uyển Du được tốt hơn?” Trương Minh Viễn tức giận chất vấn.
“Thằng nhóc này đúng quá đáng giận! Làm hỏng chuyện tốt của Uyển Du, gây phiền phức lớn cho nhà ta, lại còn có tâm tình ra ngoài chơi gái?” Lư Ngọc Trân nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Tinh Vũ: “Lương tâm của cậu bị chó ăn sao?”
Trương Uyển Du lần này không giúp Lâm Tinh Vũ nói chuyện, vẻ mặt cổ quái, hỏi: “Lâm Tinh Vũ, trước đấy anh làm gì? Thật sự là đi tìm đàn bà sao?”
“Anh không đi tìm đàn bà, là có đàn bà đến tìm anh.” Lâm Tinh Vũ nhìn Trương Uyển Du nói đúng sự thật.
“Cái gì? Con xem nó nói gì đi?” Lư Ngọc Trân cắn răng trợn mắt nhìn Lâm Tinh Vũ: “Hoàn toàn không để Uyển Du và hai người chúng ta trong mắt! Còn dám bình tĩnh nói ra mấy câu không biết xấu hổ này!”
“Cậu biết là ai đang nuôi cậu không? Uyển Du không cho cậu làm trợ lý, cậu phải về ngay lề đường bày sạp đấy cậu có biết không?” Lư Ngọc Trân tức giận trán cũng nổi gân xanh.
“Mẹ, mẹ đừng vội dạy dỗ Lâm Tinh Vũ, hỏi rõ anh ấy đang làm gì.” Trương Uyển Du nghiêm nghị nói.
“Cái này còn cần hỏi sao? Nó cũng trắng trợn thừa nhận! Hoàn toàn không để ý sống chết của người nhà, đắc tội nhà họ Vương là đi vào chỗ chết. Tôi tạo nghiệp gì mà lại rước thằng con rể như vậy vào cửa! Thật sự quá tội nghiệp con gái, cùng loại người lòng lang dạ sói nên vợ nên chồng!” Lư Ngọc Trân tràn đầy ủy khuất nói.
“Lâm Tinh Vũ, người phụ nữ đó tìm anh làm gì? Các anh đi đâu?” Trương Uyển Du cũng nghiêm mặt hỏi.
Lâm Tinh Vũ nói: “Đi quán trà, nói chuyện làm ăn.”
Trương Uyển Du nghi vấn hỏi: “Anh nói làm ăn gì? Là ai?”
Lâm Tinh Vũ nhìn về phía Trương Uyển Du, nghiêm mặt nói: “Cô cả nhà họ Vương, Vương Hồng Lăng. Hôm nay anh mới biết, cô ấy muốn mời chào anh, muốn anh nhận chức trong công ty sưu tầm.”