CHƯƠNG
Trương Uyển Du cắn môi không nói lời nào, biết mẹ đã bị cuộc sống giàu có mê muội, bị quà tặng của Vương Tử Văn đập choáng đầu, bây giờ có nói gì cũng nghe không vào.
“Lại nói! Uyển Du à, tim ba con vốn không tốt, trong nhà vì chuyện của Lâm Tinh Vũ mà xảy ra nhiều chuyện dọa người như vậy.” Lư Ngọc Trân tận tình khuyên bảo: “Con còn để Lâm Tinh Vũ ở nhà làm loạn, ba mẹ thấy cậu ta là giận không có chỗ trút. Nếu cái này làm ba con tức giận quá mức, ảnh hưởng sức khỏe, thì phải làm sao bây giờ?”
Trương Uyển Du rối rắm, cô thở dài một tiếng, vừa không thể không biết xấu hổ nhìn Lâm Tinh Vũ, vừa không thể nói cho ba mẹ hiểu, cái gì cũng không nói được, cô tức giận bỏ về phòng.
“Hừ! Lâm Tinh Vũ, thấy không, ngay cả Uyển Du cũng thất vọng tột cùng về chuyện hôm nay cậu làm.” Lư Ngọc Trân hừ lạnh nói.
Nói xong, bà ta nhìn Lâm Tinh Vũ, thản nhiên nói: “Người nhà tổ họ Trương đã bàn bạc xong cả rồi, một thời gian nữa nhà tổ nhà họ Trương sẽ mở cuộc họp gia tộc vì việc của cậu. Đến lúc đó dù chúng tôi muốn giữ cậu lại cũng không giữ được.”
“Cậu ở ngoài tự cầu nhiều phúc đi, đừng đến hại người. Một thời gian nữa nhà tổ nhà họ Trương mở họp, dâng hương lên tổ trạch, xóa tên cậu ra khỏi gia phả, xin ý kiến ly hôn!”
Lâm Tinh Vũ không nói chuyện, anh để chìa khóa lên sofa, xoay người đi ra ngoài.
“A, còn dám mặt nặng mày nhẹ cho tôi xem?” Lư Ngọc Trân lạnh lùng nhìn bóng dáng Lâm Tinh Vũ rời đi.
“Cuối cùng trong nhà cũng thái bình.” Lư Ngọc Trân thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, bà ta nhếch chân bắt chéo ăn hoa quả, mở TV lên xem, trong lòng nghĩ tương lai Uyển Du vào nhà họ Vương, mình chính là mẹ vợ nhà giàu có, cuộc sống còn không phải biệt thự ven biển, có người giúp việc bưng trà sao?
Cái gì Trương Di Hòa, Trương Đức Hải, lão đại lão tam ở trước mặt mình cũng phải cung cung kính kính!
Ở một bên khác, Lâm Tinh Vũ đi ra vườn hoa Thủy Nguyên, nửa đêm gió lạnh thổi qua, quét bay lá rụng trên đường.
Tách.
Lâm Tinh Vũ châm điếu thuốc, lấy di động ra muốn gọi điện thoại.
Chợt ting ting một tiếng, có tin nhắn gửi đến.
Là của Uyển Du.
“Lâm Tinh Vũ, tôi thay mặt ba mẹ xin lỗi anh chuyện hôm nay, anh đừng hận bọn họ, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách trả lại nhà cho anh. Còn nữa, anh ở bên ngoài nhớ cẩn thận.”
Lâm Tinh Vũ kìm lòng không đậu nở rộ nụ cười trên mặt, anh đánh ra một hàng chữ.
“Không sao, anh cũng đang có chuyện cần làm, em yên tâm đi. Ngủ ngon, Uyển Du.”
Gửi tin nhắn xong, ánh mắt Lâm Tinh Vũ dần trở nên thâm thúy.
Vương Tử Văn muốn tìm chết, vậy anh sẽ sẵn lòng giúp đỡ.
Chẳng qua việc cần làm đầu tiên là phải tìm chỗ ngủ qua đêm trước đã.
Nghĩ vậy, Lâm Tinh Vũ bấm gọi điện thoại, là gọi cho Tưởng Kỳ, Tổng Giám đốc công ty bất động sản Hải Dương.
“Alô, chào Tổng Giám đốc Lâm, tôi là Tưởng Kỳ, không biết anh gọi tôi vào lúc này là có chuyện gì?” Đầu bên kia điện thoại, Tưởng Kỳ nói năng rất khách khí, còn có tiếng ca hát hỗn tạp, giống như hơn nửa đêm còn đang xã giao.
“Tôi tính toán đi xem biệt thự, đêm nay sẽ vào ở luôn. Bây giờ anh tìm người sắp xếp cho tôi đi.” Lâm Tinh Vũ nghiêm túc nói.
“Được! Không thành vấn đề! Tổng Giám đốc Lâm, bây giờ tôi tự mình đến đó sắp xếp giúp anh! Anh cho tôi địa chỉ đi!” Tưởng Kỳ hưng phấn nói.