CHƯƠNG
“Anh đến trước cửa vườn hoa Thủy Nguyên đi.” Lâm Tinh Vũ nói.
Cúp điện thoại, năm phút sau.
Một chiếc xe Sarah màu trắng chạy đến bên đường cái, Tưởng Kỳ mặc tây trang màu đen bước xuống, mìm cười nhìn Lâm Tinh Vũ, đồng thời mở cửa xe sau ra.
Lâm Tinh Vũ cũng ngồi xuống ghế sau không chút khách khí.
Tưởng Kỳ chuyên trách khởi động lái xe đi, xe nhanh chóng chạy trên đường cái.
“Tổng Giám đốc Lâm, để anh đợi lâu rồi, vừa rồi tôi đang đi xã giao.” Tưởng Kỳ khách khí nói, cung kính đưa điếu thuốc Cửu ngũ chí tôn ra.
Lâm Tinh Vũ nhận thuốc lá, hỏi: “Thành phố Thanh Vân có khu biệt thự cao cấp nào?”
Vừa nghe anh hỏi như vậy, đôi mắt Tưởng Kỳ lập tức sáng lên, nghiêm mặt nói: “Khu biệt thự cao cấp nhất thành phố Thanh Vân chắc chắn là sơn trang Tuyết Long, đây là tượng trưng cho thân phận địa vị, có tiền cũng chưa chắc đã mua được, thường thường đều là cần bán đấu giá.”
“Chẳng qua Tổng Giám đốc Lâm muốn mua thì xin hãy yên tâm, tất cả tôi sẽ làm thỏa đáng cho anh, đêm nay có thể vào ở luôn.” Tưởng Kỳ tự tin nói.
Làm công ty bất động sản lớn nhất Thành Bắc, Tổng Giám đốc công ty bất động sản Hải Dương, thành viên hội đồng quản trị cục Thường vụ, tuy anh ta kém ông lớn ở thương trường, nhưng ở phương diện bất động sản, mạng lưới quan hệ và tài nguyên của anh ta vẫn có đủ.
“Vậy sơn trang Tuyết Long đi.” Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói.
“Vâng, Tiểu Triệu, lái xe về phía sơn trang Tuyết Long, gọi điện thoại cho nhân viên bên đó chuẩn bị long trọng tiếp đãi.” Tưởng Kỳ nghiêm túc nói.
“Không cần tiếp đãi.” Lâm Tinh Vũ nói.
“Được, nghe theo sắp xếp của Tổng Giám đốc Lâm.” Tưởng Kỳ cung kính nói.
Sơn trang Tuyết Long này là sơn trang cao cấp nhất của thành phố Thanh Vân, được xưng là trung tâm giới quyền quý. Người sống ở trong này không phải quan lớn thành phố Thanh Vân thì chính là cực giàu. Hơn nữa giá cả đặc biệt đắt đỏ, mỗi căn biệt thự đều có giá từ nghìn tỷ trở lên.
Tuy rằng không biết địa vị của Lâm Tinh Vũ, nhưng anh ta hoàn toàn tin tưởng Lâm Tinh Vũ có năng lực kinh tế này.
Anh ta quản lý công ty bất động sản Hải Dương, vừa hay nắm được một phần cổ phần của sơn trang Tuyết Long, cho nên anh ta mới có quyền giúp Lâm Tinh Vũ sắp xếp một căn biệt thự cao cấp ngay lập tức.
Đương nhiên, vì điều này anh ta cũng phải trả giá không nhỏ, tiêu phí một ít tài nguyên cùng mối quan hệ.
Chỉ là, anh ta muốn làm quen với nhân vật lớn Lâm Tinh Vũ này, là có việc lớn muốn nhờ, phải trả giá gì cũng không thành vấn đề!
“Tổng Giám đốc Lâm, hôm nay đã muộn thế này rồi sao anh lại muốn mua biệt thự?” Tưởng Kỳ thử hỏi để gợi đề tài.
Thật ra anh ta khá tò mò về Lâm Tinh Vũ, rõ ràng là nhân vật nghịch thiên, nhưng bình thường không lái xe, quần áo ăn mặc tùy ý vô cùng, hơn nữa nhà ở cũng là nhà ở tiểu khu vườn hoa Thủy Nguyên vô cùng bình thường.
Nên biết rằng, người có thể tùy tiện lấy ra chi phiếu hơn sáu mươi tỷ, điều này đồng nghĩ với cái gì?
“Không có nhà ở đó, bị người đuổi khỏi nhà.” Lâm Tinh Vũ tùy ý nói.
“Không có khả năng chứ, còn có người dám đoạt nhà của anh à, không muốn sống nữa chắc?” Tưởng Kỳ kinh ngạc, có phần không dám tin.
Nghĩ giây lát, Tưởng Kỳ cảm thấy đây là một cơ hội để mình lấy lòng, nghiêm mặt nói: “Tổng Giám đốc Lâm, tập đoàn chúng tôi nắm giữ trăm phần trăm cổ phần tòa nhà vườn hoa Thủy Nguyên này, tiếng nói của tôi vẫn có trọng lượng ở đó. Ai không có mắt như vậy, tôi giúp tôi xử lý cho!”