CHƯƠNG
Nói xong, Trương Đức Hải cười khẩy: “Uyển Du, nhìn cho rõ đi, bây giờ là minh chứng rõ ràng nhất cho thực lực và địa vị của một người đàn ông. Tên rác rưởi Lâm Tinh Vũ này so với cậu cả nhà họ Vương à, ha ha, còn kém xa. Bản thân cháu cũng phải nghĩ cho cẩn thận về đề nghị cô hai nói với cháu đi.”
“Ồ. Chẳng lẽ mấy người cảm thấy có tiền có thế là có thể chơi đùa với pháp luật được à?” Lâm Tinh Vũ cười khẩu lắc đầu.
“Đúng đấy! Ông đây nói cho mày biết, ông có tiền là có thể chơi đùa được với pháp luật đấy? Đám dân đen như mày thì hiểu gì về luật pháp chứ?”
Lúc này, một giọng nói vô cùng ngông cuồng hống hách truyền tới từ ngoài cửa vào.
Vương Tử Văn mặc một cái áo bành tô lòe loẹt, dẫn theo mấy tên đàn em Tần Phi, nghênh ngang bước vào nơi làm việc của tập đoàn Trương Thị.
“Cậu Vương đến rồi sao, ngồi đi, uống tách trà nào.” Trương Đức Hải nịnh bợ nói, ân cần đưa cho Vương Tử Văn một tách trà nóng.
Trương Di Hoà mỉm cười gật đầu với Vương Tử Văn, dáng vẻ khá mất tự nhiên.
Tuy ông ta không có thực lực bằng Vương Tử Văn, nhưng dù sao cũng có đứa con rể đường đường là người thừa kế của nhà họ Tôn – Tôn Kiên, ít nhiều gì cũng có chút thân phận, không cần phải nịnh nọt như thằng ba.
“Tên oắt vô dụng nhà mày, lần trước còn làm ra vẻ nói với tao là đồ giả, mấy chuyên gia giám định tao tìm đều nói là thật cả.” Vương Tử Văn cười châm chọc, sau đó liếc mắt nhìn sang Trương Uyển Du: “Uyển Du, bây giờ em nhìn cho kỹ đi, tên Lâm Tinh Vũ này chẳng những không có bản lĩnh, mà còn là một kẻ vô cùng nham hiểm đê tiện.”
“Hai vị Đổng sự Trương, quý công ty giữ lại người như thế này chắc chắc là một mối họa lớn, sẽ vô cùng ảnh hưởng đến danh dự của quý ông ty. Tôi đề nghị, bây giờ các người lập tức đuổi việc tên Lâm Tinh Vũ này ngay đi.” Vương Tử Văn vô cùng đắc ý mà nói.
“Cậu Vương nói đúng lắm, tôi vô cùng tán thành, Tập đoàn chúng tôi không thể giữ lại con sâu làm rầu nồi canh này được.” Trương Di Hoà gật đầu.
“Tôi cũng tán thành hai tay. Lâm Tinh Vũ, cậu nghe kỹ cho tôi, bây giờ tôi lấy thân phận giám đốc điều hành ra thông báo với cậu, từ bây giờ cậu sẽ bị đuổi việc, lập tức cút khỏi công ty cho tôi.” Trương Di Hoà nói với vẻ mặt khinh thường, cười khẩy: “Đừng hỏi tôi tại sao. Lý do rất đơn giản, cậu liên quan đến kiện tụng, trên mình gánh tội trạng. Công ty chúng tôi không giữ những kẻ có hiềm nghi phạm tội.”
“Lâm Tinh Vũ, bây giờ mày đã biết kết cục khi chống đối tao chưa?” Vương Tử Văn nhìn Lâm Tinh Vũ, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Ái chà, không nhà để về, công việc cũng mất luôn, còn sắp bị khởi kiện đòi bồi thường ba trăm tỷ, thậm chí có khi còn phải ngồi tù.”
“Thế này đi.” Vương Tử Văn ra vẻ từ bi nói: “Nể mặt Uyển Du, Lâm Tinh Vũ, chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi tao, tao có thể đảm bảo trước mặt hai đổng sự họ Trương này rằng sẽ buông tha cho mày, không đi kiện mày nữa, còn có thể nói giúp mày hai câu để được ở lại làm việc trong tập đoàn Trương Thị.”
Nói xong, Vương Tử Văn thấy vô cùng thoải mái, có thể chèn ép Lâm Tinh Vũ ngay trước mặt Trương Uyển Du như vậy thật sự rất sảng khoái.
Mà Trương Đức Hải và Trương Di Hoà bên kia đều nhếch mép cười lạnh lùng.
Đây mới là đãi ngộ tên oắt vô dụng Lâm Tinh Vũ nên chịu, không có tài cán gì mà dám láo xược trước mặt bọn họ.
Chỉ cần Lâm Tinh Vũ dám từ chối xin lỗi, bọn họ sẽ lập tức cho đội bảo vệ vào đánh anh một trận rồi ném ra ngoài, để tên oắt vô dụng này bị chà đạp danh dự nặng nề ngay trước mặt vợ mình, ngay trước mặt mấy chục người trong công ty!