CHƯƠNG
Lâm Tinh Vũ vẫn thản nhiên như thường, nhìn Vương Tử Văn và hai anh em Trương Đức Hải.
“Các người đang tấu hài à?” Lâm Tinh Vũ hỏi.
“Cái gì? Tai họa ập đến đầu rồi mà cậu còn dám đứng đây nói kháy hai đổng sự chúng tôi và cậu Vương ư?” Trương Di Hoà giận dữ nói, tức điên người.
Dưới cái nhìn của ông ấy, bây giờ tên vô dụng Lâm Tinh Vũ này phải lập tức quỳ xuống xin lỗi, ngoan ngoãn cút khỏi công ty mới đúng.
Ba người bọn họ ở đây, ai mà không phải nhân vật có thể hô mưa gọi gió một phương ở thành phố Thanh Vân? Tên vô dụng Lâm Tinh Vũ kia vậy mà còn dám mạnh miệng?
“Ồ.” Vương Tử Văn cười khẩy một tiếng: “Hai vị đổng sự, tôi thấy các người có thể lập tức gọi bảo vệ vào tống cổ Lâm Tinh Vũ đi rồi.”
“Đội bảo vệ đâu! Lâm Tinh Vũ này đã không phải người của công ty nữa, cậu ta còn đang cố ý làm loạn ở công ty, mau đánh cậu ta một trận rồi ném ra ngoài!” Trương Đức Hải vô cùng oai phong hô lên, sau đó hả hê nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ.
Ông ta vội vàng gọi đội bảo vệ đánh Lâm Tinh Vũ một trận, muốn trút ra cơn tức đã chịu trước nhà Trương Uyển Du lần trước!
Ầm!
Mười mấy bảo vệ đô con mặc đồng phục chạy vào từ ngoài phòng làm việc, trong tay ai nấy đều cầm gậy điện, như thể đã chuẩn bị từ trước.
“Bác cả, bác ba, hai bác làm thế ở công ty không thấy quá đáng sao?” Vẻ mặt Trương Uyển Du rất bất mãn, rồi lại lo lắng nhìn Lâm Tinh Vũ.
Vương Tử Văn nhìn Trương Uyển Du, nói với vẻ trêu đùa: “Thật ra chỉ cần Uyển Du mở miệng cầu xin anh một câu, rồi ra ngoài ăn một bữa tối lãng mạn với anh, anh sẽ tha cho cậu ta ngay.”
“Uyển Du, không cần để ý đến anh ta.” Lâm Tinh Vũ hờ hững nói.
“Được lắm, cho mày cơ hội rồi mày còn không cần, mau đánh cậu ta nhừ tử cho tôi!” Vương Tử Văn đanh giọng lại quát.
Anh ta vừa nói xong, mười mấy bảo vệ cầm gậy điện lập tức xông tới chỗ Lâm Tinh Vũ.
“Ai dám ra tay thử tôi xem!”
Lúc này, một tiếng quát vang lên, người của đội bảo vệ đồng loạt đứng sững lại tại chỗ.
Ngô Dương đi tới từ phòng làm việc.
“Phòng làm việc này là nơi các người có thể đi vào sao? Mau cút ra ngoài hết cho tôi.” Ngô Dương nhìn mấy tên bảo vệ kia rồi quát lên.
Đội bảo vệ kia không dám hó hé tí nào, ngoan ngoãn thối lui ra khỏi phòng làm việc.
Sau đó, Ngô Dương nghiêm mặt nhìn sang Trương Di Hoà và Trương Đức Hải, lại dời mắt sang nhìn Vương Tử Văn, cười khẩy một tiếng.
“Cậu cũng oách ghê đấy, sai nhân viên và quản lý của tập đoàn chúng tôi như sai kẻ hầu người ở thế à?” Ngô Dương trầm giọng nói.
Vương Tử Văn khẽ nhíu mày, nhìn Ngô Dương một cái rồi khinh thường bảo: “Anh là ai? Giả vờ nguy hiểm trước mặt tôi à?”
Không biết là tên cấp cao nào của tập đoàn đá quý Trương Thị nho nhỏ, thế mà dám hò hét trước mặt cậu cả nhà họ Vương là anh ta?
Trương Đức Hải nói nhỏ bên tai Vương Tử Văn đôi câu, sắc mặt của anh ta khẽ thay đổi, thu lại vẻ hung hăng của mình.
Ngô Dương cười khẩy, nhìn sang Trương Di Hoa: “Hai người dẫn tên này vào?”
“Đổng sự Ngô, đây là cậu chủ nhà họ Vương, Vương Tử Văn, cậu ấy có nhã ý đầu tư vào tập đoàn nên cũng là khách quý của chúng ta.” Trương Di Hoà nghiêm mặt nói.