CHƯƠNG
“Một người ngoài mà có thể tùy tiện điều động đội bảo vệ của công ty, còn dám quyết định đuổi việc nhân viên trong ban quản lý cấp cao nữa? Hai người các ông là giám đốc điều hành mà làm ăn kiểu thế à? Muốn ăn cây táo, rào cây sung sao?” Ngô Dương chẳng chút khách sáo chỉ trích.
Sắc mặt của Trương Di Hoà và Trương Đức Hải đều thay đổi, cảm thấy vô cùng mất mặt vì bị mắng.
Không biết họ Ngô này sao lại nhúng tay vào mấy chuyện vặt vãnh như thế, coi bộ này như thể đang muốn xé bé ra to.
“Chủ tịch Ngô đúng không, chào anh, tôi là Vương Tử Văn của nhà họ Vương, Vương Quốc Khang là ba của tôi, nhà họ Vương chúng tôi cũng có làm ăn qua lại với Ninh Thị Đông Hải các anh đấy.” Vương Tử Văn nghiêm mặt lại nói, thái độ cũng khép nép hơn: “Hôm nay tới quý công ty là do có chút chuyện cần xử lý.”
“Chút chuyện gì?” Ngô Dương rất bình tĩnh hỏi.
“Quý công ty có một nhân viên tên là Lâm Tinh Vũ, cậu ta ác ý làm hỏng một món đồ cổ đáng giá một trăm mấy chục tỷ của tôi, tôi nghĩ thứ con sâu làm rầu nồi canh này quý công ty còn giữ lại để làm gì?” Vương Tử Văn nói: “Nếu Chủ tịch Ngô có thời gian rảnh thì tối nay tôi mời anh một bữa. Mong anh nể mặt tôi, đuổi tên Lâm Tinh Vũ này đi.”
Sau khi biết lai lịch của Ngô Dương, Vương Tử Văn vô cùng kiêng kỵ, chẳng ngờ một tập đoàn đá quý nho nhỏ như Trương Thị lại có tàng long ngoạ hổ, có cả một vị phật lớn là Ngô Dương.
Tuy Ngô Dương chỉ là thư ký quản gia của Ninh Đằng – Chủ tịch của Ninh Thị Đông Hải, nhưng Ninh Đằng rất ít khi tự mình ra mặt, trên thị trường làm ăn ở thành phố Thanh Vân, Ngô Dương chính là người đại diện của Ninh Đằng!
Dù là thế gia trăm năm như nhà họ Vương cũng không dám đắc tội Ninh Thị Đông Hải.
Dù sao sau lưng Ninh Thị Đông Hải là nhà họ Ninh ở thủ đô! Ninh Đằng còn là cháu đích tôn của nhà họ Ninh ở thủ đô! So sánh với những thế gia quyền quý ở thủ đô luôn đứng sừng sững trên đỉnh cao nước H, nhà họ Vương chỉ là một con giun dế đáng thương.
Nếu đối diện là Ninh Đằng, anh ta chắc chắn chẳng dám hó hé gì thêm, dù là đúng hay sai, cứ xin lỗi trước rồi nói tiếp.
Nhưng đối diện lại là Ngô Dương – thư ký của Ninh Đằng, anh ta vẫn có thể được nể mặt đôi chút.
Chuyện vặt vãnh như đuổi Lâm Tinh Vũ đi, anh ta tin chắc Ngô Dương sẽ nể mặt cậu chủ nhà họ Vương là mình đây.
“Nể mặt cậu? Cậu nghĩ mình là ai?” Ngô Dương không chút khách sáo nói.
“Ngô Dương, anh!” Mặt Vương Tử Văn đỏ lên, anh ta vô cùng giận dữ và xấu hổ, bị Ngô Dương làm tức đến mức không nói được gì.
Nếu vào thường ngày, Ngô Dương sẽ không tùy tiện cứng chọi cứng với cậu cả nhà họ Vương là Vương Tử Văn, nhưng vấn đề là phải làm chỗ dựa trước mặt Tổng Giám đốc Lâm – Lâm Tinh Vũ! Mẹ kiếp, dám gây sự với Tổng Giám đốc Lâm, khắp thành phố Thanh Vân này dù là kẻ nào đi nữa thì Ngô Dương anh ta cũng dám liều mạng, anh ta sẽ không nể mặt ai cả!
Ngô Dương lạnh lùng nhìn Vương Tử Văn: “Chuyện cậu nói tôi đã biết từ lâu rồi. Cậu đừng nghĩ mọi người đều là kẻ ngu, còn dám đến tận cửa hỏi tội nữa! Cậu đây là đã hoàn toàn làm tổn hại đến danh dự của tập đoàn đá quý Trương Thị, cậu biết chuyện này ảnh hưởng xấu thế nào đến tập đoàn chúng tôi không? Hậu quả nghiêm trọng cùng tổn thất về tiền bạc bị tạo thành cậu có gánh nổi không? Còn xông đến đây chỉ tay năm ngón đội bảo vệ đánh nhân viên trong bộ phận quản lý cấp cao, còn muốn đuổi việc anh ấy? Cậu nghĩ Ngô Dương tôi là không khí à?”
“Bây giờ tôi đang thay thế Tổng Giám đốc Ninh quản lý tập đoàn đá quý Trương thị, đây là sản nghiệp của nhà họ Ninh! Cậu làm như thế chẳng khác gì tát vào mặt tôi, cũng như tát vào mặt Tổng Giám đốc Ninh!” Ngô Dương nói rất khí phách: “Cậu đi về hỏi bố mình là Vương Quốc Khang kia thử xem ông ta có dám làm vậy không?”