Chương
“Câm mồm.” A Lục lạnh lùng nói: “Tôi biết anh, nhưng súng của tôi thì không.”
Dứt lời, A Lục dùng túi câu cá đẩy đầu Vương Tử Văn.
Cơ trên mặt Vương Tử Văn cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều run lên, chân bị dọa mềm nhũn.
Vèo!
Lúc này, một chiếc Bugatti Veyron màu đỏ hồng đi tới từ đầu con hẻm, thân xe đỗ ngang giữa hẻm.
Một người đàn ông mặc áo khoác đen mở cửa một cách rất chuyên nghiệp, đôi giày cao gót đen đặt xuống đất, sau đó là một đôi chân trắng như tuyết sải bước xuống.
Một người phụ nữ với dáng vẻ cao gầy, khuôn mặt đẹp mê người, khoác trên mình một chiếc áo choàng phong cách cổ đại thêu gấm hoa trên nền đỏ, cất bước đạp gió đầy khí phách đi tới.
Khóe miệng Vương Hồng Lăng khẽ nhếch, dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp, khẽ vén lọn tóc, kéo kính râm xuống một cách tùy ý, để lộ một đôi mắt phượng điên đảo lòng người.
Ánh mắt cô ta nghiền ngẫm liếc nhìn Lâm Tinh Vũ, sau đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Tử Văn.
“Em bảy, cô muốn làm gì? Cho dù cô với anh không hợp nhau nhưng dù gì anh cũng là anh họ của cô? Chẳng lẽ cô lại định giết anh mình?” Vẻ mặt Vương Tử Văn vô cùng khó coi.
“Ha.” Vương Hồng Lăng không đếm xỉa, cười lạnh đáp: “Nhìn bộ dạng nhát gan của anh kìa, bị dọa tới nỗi sắp tè ra quần rồi. Anh có mặt mũi nói mình là người của nhà họ Vương sao, còn không biết ngượng rêu rao ở bên ngoài?”
Sắc mặt Vương Tử Văn sắp biến thành màu gan heo, nhưng anh ta vẫn nhịn xuống, không dám nhiều lời.
Anh ta nghĩ không ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang định dạy dỗ tên vô dụng Lâm Tinh Vũ thì mụ điên Vương Hồng Lăng này lại đột nhiên xuất hiện.
Tên vô dụng Lâm Tinh Vũ này đúng là quá may mắn, mỗi lần đến thời khắc quan trọng, đều có người xuất hiện phá đám!
“Lâm Tinh Vũ, tôi đã nói với anh từ trước rồi, phải ngoan ngoãn dốc sức phục vụ tôi đây mới đúng. Lần này nếu không phải tôi tới kịp lúc, xác anh đã lạnh rồi đó có biết không?” Vương Hồng Lăng ra vẻ đắc ý liếc Lâm Tinh Vũ.
Lâm Tinh Vũ cười mà không nói.
“Em bảy, sao cô lại quen biết tên vô dụng Lâm Tinh Vũ này?” Vẻ mặt Vương Tử Văn tràn đầy thắc mắc hỏi: “Không lẽ cô đặc biệt tới đây giúp cậu ta sao?”
“Cô vì tên vô dụng này mà sai người cầm súng chĩa vào đầu anh họ mình?” Khuôn mặt Vương Tử Văn đầy kinh ngạc nói.
Anh ta đột nhiên cảm thấy thế giới quan sụp đổ, Vương Hồng Lăng ở thành phố Thanh Vân nổi tiếng là cao ngạo lạnh lùng, một người phụ nữ giống Võ Tắc Thiên, là nữ vương băng giá. Trong giới thế gia, không có người đàn ông nào dám bắt chuyện với cô ta, họ sợ mình tự tìm cái chết.
Nhưng không ngờ mụ điên này lại ra mặt giúp tên vô dụng Lâm Tinh Vũ kia?
“Tôi muốn giúp ai thì liên quan quái gì đến anh?” Vương Hồng Lăng cười lạnh đáp: “Tên nhát gan như anh không phục sao? Tôi lại cứ thích anh không được thoải mái đấy, làm sao? Anh muốn quay về mách lẻo với ông nội? Nói tôi bắt nạt anh à?”
“Cô! Cô!” Vương Tử Văn tức đến lúng túng, cảm thấy phải chịu sự nhục nhã vô cùng lớn, trước mặt tên vô dụng như Lâm Tinh Vũ mà bị em họ mắng té tát, máu trên mặt anh ta như bị rút cạn.
Lâm Tinh Vũ không có biểu cảm gì, đi về phía Vương Tử Văn.
“Tên vô dụng kia, mày muốn làm gì?” Vương Tử Văn lạnh giọng nói.
Bốp!
Lâm Tinh Vũ giáng cho Vương Tử Văn một cái bạt tai khiến anh ta ngã nhào trên mặt đất, mặt mũi bầm tím, nhổ ra một ngụm máu tươi.