Chương
“Mày dám đánh tao?” Vương Tử Văn không dám tin, tức giận trừng Lâm Tinh Vũ, tay siết chặt thành nắm đấm.
“Phịch” một tiếng, đế giày Lâm Tinh Vũ hung ác giẫm lên mặt Vương Tử Văn, giẫm đến nỗi anh ta liên tục nôn ra máu, nửa bên mặt bị ép chặt xuống nền đất, lộ ra ánh mặt phẫn hận đến cực điểm!
“Nếu Vương Hồng Lăng đến muộn một phút, anh đã là một thi thể rồi.” Lâm Tinh Vũ nhẹ nhàng nói.
“Tên vô dụng này, mày chết chắc rồi, tao sẽ khiến mày hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này. Đừng tưởng rằng dựa vào thế lực của Vương Hồng Lăng là có thể đánh tao! Cùng lắm mày cũng chỉ là con chó của cô ta mà thôi!” Vương Tử Văn không phục.
Mắt Lâm Tinh Vũ ánh lên một tia giá rét, anh nghiêng người nhấc chân đạp tới, cả người Vương Tử Văn bị đá bay ra ngoài mấy mét, nặng nề ngã bên một chiếc Mercedes Benz màu đen, toàn thân đau đớn phát run, cơ bắp co rút.
“Vương Hồng Lăng! Cô nhìn anh bị tên vô dụng này nhục mạ như vậy sao?” Ánh mắt Vương Tử Văn tràn ngập oán hận, một nửa mặt sưng to, cực kỳ thảm hại: “Sau khi về nhà anh nhất định sẽ bảo với ông nội thực hiện gia pháp, tố cáo cô ăn cây táo rào cây sung!”
Vẻ mặt của Vương Hồng Lăng vẫn không đổi, nhìn sang A Lục, nói: “Làm cho anh ta câm mồm lại.”
A Lục xông lên đấm một cú vào mặt Vương Tử Văn, anh ta lập tức ngất đi.
Ánh mắt Vương Hồng Lăng rất vui vẻ đánh giá Lâm Tinh Vũ, xem ra tên này chiều nay ở tập đoàn Trương Thị bị Vương Tử Văn bắt nạt khá thảm, ra tay cũng tàn nhẫn ghê, dám dẫm lên mặt Vương Tử Văn luôn.
“Tôi giúp anh trút giận, còn cứu anh một mạng. Anh là một người đàn ông, cũng biết phải làm gì tiếp theo rồi đúng không?” Vương Hồng Lăng ra vẻ vui đùa nói.
“Cô cứu tôi một mạng?” Lâm Tinh Vũ lắc đầu: “Cô đến hay không, kết quả đều giống nhau.”
Mắt phượng của Vương Hồng Lăng khẽ chớp, rất không hài lòng nhìn Lâm Tinh Vũ: “Hơn mười khẩu súng chĩa vào đầu, anh vẫn còn cứng miệng ở đây được sao?”
“Tôi nói rồi, cô đến rất đúng lúc, chỉ cần đến muộn một phút, anh họ của cô đã chết rồi.” Lâm Tinh Vũ nhàn nhạt nói.
Vương Hồng Lăng chống tay lên hông, dùng biểu cảm nhìn kẻ ngớ ngẩn lườm Lâm Tinh Vũ.
Cô ta hít một hơi thật sâu, kìm cơn giận rồi ngờ vực hỏi: “Được, ý của anh là tôi không nên đến đúng không? Có người nào ra vẻ như anh không?”
Trong lòng Vương Hồng Lăng vô cùng xấu hổ và tức giận, lần đầu tiên trong đời đi giúp đỡ đàn ông, Lâm Tinh Vũ không biết ơn thì thôi, lại còn có thái độ lồi lõm này nữa?
Nếu không phải cô ta tự mình đến, anh dựa vào gì mà ra oai? Dựa vào gì mà dám đánh Vương Tử Văn? Toàn ỷ mình diễn giỏi, còn không biết cảm ơn?”
“Lâm Tinh Vũ, anh có còn là đàn ông không? Anh còn muốn giở trò vô lại, côn đồ đúng không?” Vương Hồng Lăng giận giữ nói: “Nếu tôi không đến cứu anh một mạng, anh đã bị Vương Tử Văn đánh cho nhừ tử rồi anh biết không? Anh nên cúi đầu cảm ơn ngay bây giờ, rồi vỗ ngực thề trung thành với tôi!”
“Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Lâm Tinh Vũ lắc đầu cười lạnh, quay người rời đi.
“Tôi? Tôi nghĩ nhiều quá?” Mặt Vương Hồng Lăng lập tức đỏ ửng, tức đến nỗi dậm chân, chưa bao giờ cô ta gặp một người không biết điều như Lâm Tinh Vũ.
“Không được đi! Anh đứng lại cho tôi!” Vương Hồng Lăng tức đến nghiến răng, hung ác nhìn theo bóng lưng của Lâm Tinh Vũ.
“Anh sỉ nhục Vương Tử Văn như vậy, đây là thù máu! Không có tôi che chở, anh còn sống được ở thành phố Thanh Vân này sao?” Vương Hồng Lăng thẹn quá hóa giận nói.
“Ấu trĩ.”
Lâm Tinh Vũ cũng không quay đầu lại, hời hợt bỏ lại một câu.