CHƯƠNG
Không nói cái khác, chỉ với tác phong dứt khoát đầy quyết đoán của Lâm Tinh Vũ, ngắt điện khách sạn rồi mai phục ở cầu thang, đổi khách thành chủ, còn có sức mạnh vô cùng đáng sợ này!
Thủ đoạn, mưu mô, dũng cảm, đã đủ để nhìn ra khí phách của kẻ trí dũng kiệt xuất rồi.
Người trẻ tuổi tài giỏi như vậy, trong số các gia tộc ở Đế Kinh không có mấy người! Sao có thể bị nhà họ Tề đuổi ra khỏi nhà?
Lâm Tinh Vũ cười nhạt, không giải thích gì, xông lên tóm chặt cổ họng Văn Báo. Tiếng xương gãy lại vang lên, anh bóp nát gân hàm trên và hàm dưới của gã khiến gã không thể cắn lưỡi tự sát. Sau đó anh lấy một đôi đũa gỗ đen tiện tay cầm từ khách sạn ra.
“Mày! Mày muốn làm gì?” Văn Báo hoảng sợ nói, nhìn ánh mắt lạnh băng của Lâm Tinh Vũ, gã cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo cả người!
“Nói, mày dẫn bao người tới đây? Sắp xếp ở nơi nào trong thành phố Thanh Vân?” Lâm Tinh Vũ lạnh lùng hỏi: “Còn có, nhà họ Văn diệt môn nhà họ Tề kiểu gì? Đằng sau nhà họ Văn còn có ai!”
“Ha ha ha!” Văn Báo cười lạnh, vì miệng tê dại nên giọng gã rất quái dị: “Tao sẽ nói cho mày? Dù mày nói bỏ qua cho tao, mày thấy tao sẽ tin mày sao? Giết tao đi, nhiệm vụ thất bại tao cũng không định sống nữa.”
Lâm Tinh Vũ cũng cười lạnh nói: “Sau khi tao moi được tin tức tao muốn, tao sẽ cho mày chết thoải mái. Tao biết loại sát thủ được đào tạo từ nhỏ như mày không sợ chết, có lẽ còn không sợ cả tra tấn chuyên nghiệp.”
“Mày biết thì tốt, dù sao nhà họ Văn cũng sẽ có người báo thù thay tao, tao ở dưới đó chờ mày!” Văn Báo bật cười, ánh mắt cực kỳ thù hận: “Dù mày giết sạch đám người tổ tao thì thế nào? Sẽ còn vô số người đuổi giết mày cả đời! Dù mày trốn khỏi thành phố Thanh Vân, chạy tới chân trời góc bể cũng vô ích! Cái loại tuyệt chủng nhà họ Tề như mày, sớm muộn gì cũng chết trong tay nhà họ Văn!”
Ánh mắt của Lâm Tinh Vũ lóe lên ánh sáng lạnh, toát ra hơi thở tàn ác: “Từ nhỏ tao đã giỏi mưu lược, hiểu rõ các cách tra tấn trong ngục của các triều đại xưa, nhưng chưa bao giờ thử dùng trên người thật. Hôm nay cho mày thử hết một lần, xem mày có chịu đựng được không!”
Anh vừa nói dứt lời thì đôi đũa đã rời tay, xuyên qua xương bả vai của Văn Báo, giống như đinh sắt ghim thẳng vào thịt gã.
Anh tiến tới ép cơ thể xụi lơ không xương của Văn Báo đứng thẳng dậy, rắc rắc mạnh mẽ bẻ gân cốt, sau đó lại đánh liên tiếp mấy quyền vào mấy huyệt vị quan trọng.
Sao đó lộn ngược người gã lại, trói hai chân treo lên bên cạnh sân thượng làm gã lơ lửng trong không trung, làm máu chảy ngược.
Văn Báo tái nhợt mặt mày, đầu đầy mổ hôi, gầm nhẹ vì đau đớn. Cơ thể gã đã hoàn toàn cứng lại giống như bị nghìn đao cắt vào người vậy, nỗi đau như bị kim châm dần dần lan tràn, hơn nữa trên xương bả vai cũng bắt đầu rịn ra từng giọt máu tươi… “Mày có thể chịu đựng đến khi máu ngừng chảy sao?” Lâm Tinh Vũ bắt đầu gây áp lực tâm lý.
Nói xong anh không thèm để ý gã nữa mà xoay người gọi điện thoại.
“Cậu Lâm, có chuyện gì không?” Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Tam cung kính nói.
“Tới khách sạn Thanh Vân.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tinh Vũ đi đến bên sân thượng, hóng gió lạnh, nhìn tòa nhà chọc trời, đường phố ồn ào rực rỡ, châm điếu thuốc.
Anh nhất định phải cạy được miệng Văn Báo, không nói tin tình báo khác, ít nhất cũng phải diệt trừ tận gốc những tai họa ngầm và đám đàn em gã dàn xếp ở thành phố Thanh Vân!
Nay tổ người của Văn Báo bị diệt sạch, bên nhà họ Văn Đế Kinh, dù không nghĩ ra là anh làm thì cũng nhất định tiếp tục sai người tới đây điều tra tình hình, không thể nào để bị mất một tổ sát thủ không rõ lý do được.