CHƯƠNG
Đây cũng là lý do vì sao anh muốn Thẩm Tam nhanh chóng thống nhất các thế lực ngầm. Như vậy mới có đủ tai mắt ngầm, sau này nhà họ Văn lại sai người thầm lẻn vào thành phố Thanh Vân, anh cũng dễ dàng phát hiện dấu vết, không cần bị động, ít nhất là có được đường dây cảnh giác đầu tiên.
Hơn nữa, kế hoạch của anh cần Thẩm Tam khống chế thành phố Thanh Vân trước, sau này mới hợp tác với Tưởng Kỳ làm mưa làm gió trong giới kinh doanh.
Như vậy thì anh mới yên tâm về an toàn của người vợ Trương Uyển Du trong thành phố này. Sau đó có thể dành thời gian đi Đế Kinh, thăm ông nội, cũng gặp mặt nhà họ Văn Đế Kinh kia!
“Hụ! Hụ!” Văn Báo thở hổn hển, gương mặt vặn vẹo đau đớn hô lên: “Tao nói! Tao nói mày nghe những gì tao biết!”
Lâm Tinh Vũ mới dùng thủ đoạn đầu tiên gã đã không chịu đựng được, không biết phía sau còn bao thủ đoạn tàn khốc đang đang đợi gã.
Cái này không chỉ là áp lực tâm lý đáng sợ mà còn là sự hành hạ vô cùng vô cùng đau đớn trên cơ thể.
Văn Báo cũng không biết Lâm Tinh Vũ học được cách tra tấn từ đâu, hoàn toàn không cần dùng đến thủ đoạn tàn khốc bạo lực. Chỉ là bẻ gãy gân cốt, đánh vào mấy huyệt vị trên cơ thể mà cả người gã còn đau đớn hơn cả việc dùng sắt in da, dùng dao xẻo thịt, dùng tăm sắt cắm vào móng chân!
“Cho tao lên đường đi! Giết tao đi!”
Văn Báo thấy Lâm Tinh Vũ vẫn còn thản nhiên hút thuốc thì lại hô to lên, gã không muốn phải chịu loại đau đớn giày vò thế này thêm một giây nào nữa!
Lâm Tinh Vũ từ từ xoay người lại, cười lạnh nói: “Lòng trung thành của bọn mày dành cho nhà họ Văn cũng chỉ có thế thôi nhỉ. Nói đi.”
“Tao, tao chỉ là đội trưởng đội năm của nhóm ám vệ nhà họ Văn. Lúc nhà họ Văn diệt nhà họ Tề, tao chỉ phụ trách xử lý vài con em bình thường của nhà họ Tề, không có tư cách tham gia hành động ám sát nhân vật cấp cao hơn. Thế nên tao không biết tình huống cụ thể, cũng không biết những thế lực đứng đằng sau nhà họ Văn…” Văn Báo mặt mày trắng bệch, thở hổn hển nói.
“Tao chỉ dẫn một đội hai mươi sát thủ tới thành phố Thanh Vân, phân chia rải rác ở các khu vực trong thành phố, tao cho mày địa chỉ của chúng nó, còn có cách liên lạc…”
…….
Nửa tiếng sau.
Lâm Tinh Vũ ngồi trên chiếc Rolls Royce Phantom mới đổi của Thẩm Tam, tựa vào ghế sau. Thẩm Tam ngồi ghế tài xế tự mình lái xe, lái về sơn trang Tuyết Long.
“Chuyện tôi căn dặn, ông đã sắp xếp ổn thỏa chưa?” Lâm Tinh Vũ dửng dưng hỏi.
“Cậu Lâm, cậu yên tâm, trước khi trời sáng tôi nhất định sẽ báo tin tốt cho cậu, xử lý ổn thỏa mọi chuyện, giải quyết sạch sẽ!” Thẩm Tam nghiêm túc nói: “Mười mấy tên sát thủ cậu nói kia không đơn giản, thế nên đều đều chia mấy chục người một tổ tới đối phó bọn chúng.
Dùng cả đám người nước ngoài liều mạng mà Chu Bân dùng trước đó, còn để ba anh em nhà họ Lưu dẫn dội!”
“Ừ.” Lâm Tinh Vũ vô cảm gật đầu.
Thẩm Tam nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tinh Vũ qua kính chiếu hậu, cảm thấy hơi thở xơ xác tiêu điều ập vào mặt, áp lực trong lòng rất lớn.
Ông ta biết đây là một bài kiểm tra của cậu Lâm. Nói ra thì đây là lần đầu tiên ông ta làm việc cho anh, cho nên dù có là chuyện nhỏ nhặt thì cũng phải dốc hết sức mà làm. Nếu không xử lý tốt thì đúng là không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa!
Tối nay Thẩm Tam cũng thấy được một mặt tàn nhẫn của anh. Lúc ông ta vừa lên tới sân thượng khách sạn Thanh Vân đã nghe thấy tiếng hét cực kỳ thảm thiết.
Cũng không biết là gã Văn Báo đó đã bị Lâm Tinh Vũ làm gì, mà lại xin anh mau giết gã đi… Đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy yêu cầu hèn mọn như vậy.
Thẩm Tam thầm nghĩ, đây nhất định là một máu… Hơn nữa sau này sóng gió cũng sẽ không ngừng lại!