CHƯƠNG
Trương Uyển Du khẽ cắn môi, nói: “Ba mẹ đã đối xử với anh như vậy, người nhà họ Trương đều muốn đuổi anh đi, anh còn chịu ở lại nhà họ Trương sao?”
Lâm Tinh Vũ nhìn về phía Trương Uyển Du, nghiêm mặt hỏi: “Em bằng lòng cho anh ở lại không?”
“Tôi…” Trương Uyển Du nhìn Lâm Tinh Vũ, nói với vẻ không có hứng thú: “Tôi tạm thời bằng lòng! Bởi vì anh cũng đâu có làm chuyện gì sai.”
“Chỉ cần em bằng lòng thì không có gì đáng ngại cả, không ai có thể đuổi anh đi được.”
Vẻ mặt Lâm Tinh Vũ vẫn thản nhiên, nắm tay Trương Uyển Du.
Gương mặt Trương Uyển Du hơi đỏ lên, khẽ cắn môi.
Cho dù Lâm Tinh Vũ ở rể trong nhà hơn hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô và Lâm Tinh Vũ nắm tay nhau…
Hai người đều là lần đầu cảm nhận được nhịp tim đập của nhau.
“Lâm Tinh Vũ! Nghe nói cậu dám dẫn người phụ nữ hoang dã tới nhà tổ nhà họ Trương? Cô ta còn dám đánh cả mẹ vợ cậu?”
Lúc này, Trương Lệ hùng hổ đi đến, phẫn nộ quát Lâm Tinh Vũ.
Trương Lệ với dáng vẻ cao ngạo, không ai bì nổi lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ.
“Gan chó lớn thật! Còn dám đến trước cửa nhà tổ nhà họ Trương để bắt nạt. Hôm nay cậu không chỉ phải cút ra khỏi nhà họ Trương, tôi còn muốn bắt người phụ nữ kia quỳ ở trước cửa nhà tổ nhà họ Trương xin lỗi!”
“Lâm Tinh Vũ, cậu có nghe thấy chưa? Cô hai của Uyển Du sẽ trút giận cho tôi, cậu và người phụ nữ hoang dã kia đừng mong được sống tốt!” Lư Ngọc Trân hừ lạnh nói. Bà ta đã xem Trương Lệ thành cái đùi vàng.
Trương Lệ cười đắc ý, nói: “Tất nhiên rồi. Em dâu à, thân phận của cô bây giờ đã khác, sau khi xử lý thỏa đáng chuyện này, Uyển Du cũng xem như một nửa người nhà họ Vương quyền quý, tương lai tôi ở nhà họ Vương cũng sẽ quan tâm con bé nhiều hơn.”
“Chuyện này vẫn là nhờ chị hai quan tâm giới thiệu đấy.” Lư Ngọc Trân hớn hở nói, giống như đã bước chân vào nhà họ Vương quyền quý vậy.
“Nhà các cô sớm thoát khỏi tên bất lực này, lại sớm sống cuộc sống tốt hơn!” Trương Lệ cười lạnh nói: “Lâm Tinh Vũ, đây là đơn ly hôn do tôi và bác cả, bác ba của Uyển Du nhờ luật sư làm ra, cậu không đồng ý, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành kiện cậu, cậu đừng giở trò vô lại, lừa ăn lừa uống ở nhà họ Trương chúng tôi nữa!”
Trương Lệ nói xong, ném ra một bản hợp đồng dày lên trên bàn, còn có một lá thư mời của văn phòng luật sư Vương thị.
“Em năm, em dâu à, tôi cũng đã bỏ ra không ít công sức lo cho các người trong chuyện này.” Trương Lệ nói với vẻ mặt đắc ý: “Tôi bỏ tiền mời luật sư chuyên xử lý các vụ ly hôn tốt nhất ở thành phố Thanh Vân tới! Còn không ít lần nói giúp với Tử Văn, bằng không với tính tình của thằng bé Tử Văn kia, Lâm Tinh Vũ còn dám đánh người nhà, cậu ấy có thể không gây rắc rối cho nhà họ Trương chúng ta sao? Tôi bôn ba vất vả như vậy đều là muốn tốt cho nhà họ Trương, cũng vì hạnh phúc cả đời của Uyển Du đấy!”
“Đúng vậy, trong lòng bọn em đều cảm kích trước tấm lòng của chị hai.” Trương Minh Viễn vừa cười vừa nói.
“Chị hai làm chuyện này quá tuyệt vời!” Lư Ngọc Trân vui sướng nói: “Vì Uyển Du, đã khiến chị hai quá cực khổ rồi!”
Trương Lệ cười đắc ý nói: “Ôi, tất cả đều là chuyện nhỏ thôi. Chỉ cần có thể đuổi kẻ vô dụng Lâm Tinh Vũ này ra nhà họ Trương là tốt rồi, đây là chuyện người nhà họ Trương nên làm!”
Trương Lệ nói xong lại nhìn Lâm Tinh Vũ với vẻ mặt chế giễu.
Lần trước, đứa cháu rể vô dụng này còn dám chống đối mình, ngay cả anh cả và em ba còn không dám lớn lối trước mặt mình như vậy, mình phải từ từ chỉnh chết cậu ta.