CHƯƠNG
Nhưng tên bất lực như Lâm Tinh Vũ còn muốn dọa bọn họ sao? Cậu ta tưởng mình là ai chứ?
“Cậu đang dọa chúng tôi sao?” Trương Lệ nói với vẻ mặt xem thường: “Tôi biết cậu từng luyện chút võ, nhưng cậu tưởng mình đánh giỏi lắm sao? Đúng là ngu ngốc! Tôi đứng ở đây, cậu dám đánh tôi sao?”
“Ôi, cậu ta cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy thôi, không có bản lĩnh gì, biết đánh chút quyền anh, hơi tý còn đòi giết chết người khác, đúng là làm cho người ta cười chết đi được.” Trương Đức Hải giễu cợt.
“Uyển Du, sao con không đồng ý? Con muốn làm loạn à? Con còn giữ Lâm Tinh Vũ ở nhà làm gì? Cậu chủ nhà họ Vương bên kia đã chuẩn bị xong cả sính lễ rồi.” Vẻ mặt Lư Ngọc Trân bất mãn nói, cố gắng khuyên bảo Trương Uyển Du. Nếu không đá Lâm Tinh Vũ ra khỏi nhà, làm sao nhà bọn họ bước vào gia đình quyền quý chứ? Làm sao bọn họ có thể ở biệt thự và lái xe thể thao chứ?
“Thôi đi, Lâm Tinh Vũ không chịu ký tên cũng được! Chúng ta cứ đi theo thủ tục pháp luật, cho cậu ta chín mươi triệu phí sinh hoạt mà cậu ta còn không biết cảm ơn.” Trương Di Hòa cười lạnh nói: “Cậu ta cảm thấy mình đánh nhau rất giỏi à? Đúng lúc, cậu chủ nhà họ Vương đang muốn tìm cậu ta tính gây phiền phức đấy. Tôi sẽ gọi điện thoại mời cậu Vương qua, để Lâm Tinh Vũ đi đánh nhau với vệ sĩ của cậu Vương đi.”
“Chủ tịch Trương, người của nhà họ Vương đã tới ngoài cửa!”
Đúng lúc này, một vệ sĩ mặc vest vội vàng chạy vào, báo cáo với Trương Di Hòa.
“Vừa nhắc tới quý nhân thì quý nhân đến.” Trương Di Hòa nói với vẻ đắc ý: “Đi thôi, chúng ta ra đón! Chắc cậu chủ Vương sai người đưa sính lễ qua. Lâm Tinh Vũ, chẳng phải cậu muốn đánh nhau sao? Người của cậu Vương tới rồi, cậu ra mà vung tay múa chân với vệ sĩ của cậu Vương đi!”
“Còn vung tay múa chân nữa à? Tôi thấy cậu ta không sợ tới tè ra quần đã là tốt lắm rồi.” Trương Lệ vừa đi về phía ngoài cửa và cười lạnh nói: “Còn nữa, Lâm Tinh Vũ, người của nhà họ Vương đã đến. Hôm nay cậu không bảo người phụ nữ hoang dã kia quỳ ở cửa xin lỗi, cậu đừng mong rời đi được!”
“Hừ, Lâm Tinh Vũ, lát nữa cậu nhìn đi, nhìn thật kỹ uy phong của cậu chủ Vương người ta. Cậu đắc tội cậu chủ Vương, lần này người ta tới gây rắc rối cho cậu, cậu chắn chắn phải chết!” Lư Ngọc Trân hừ lạnh nói, sau đó vội vàng chạy ra cửa đón người, muốn để lại ấn tượng tốt cho cậu con rể tương lai quyền quý.
Bà ta chỉ ước gì Vương Tử Văn mau đánh cho Lâm Tinh Vũ quỳ xuống, mất đi lòng tự tin, thành thật cút ra khỏi nhà họ Trương, tiện thể nhường lại vị trí cho cậu chủ Vương.
“Lâm Tinh Vũ, anh đi theo lối cửa sau đi. Vương Tử Văn tới hùng hổ như vậy, chắn chắn là dẫn người tới gây rắc rối cho anh đấy.” Vẻ mặt Trương Uyển Du lo lắng nói.
“Không sao, chúng ta đi ra xem thử xem Vương Tử Văn muốn giở trò gì.” Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói, còn đi về phía cửa.
Anh đã sớm bảo Thẩm Tam thu xếp một đám đàn em ngồi trên mười hai chiếc xe luôn âm thầm theo dõi Vương Tử Văn, anh ta còn có thể giở trò gì chứ?
Chẳng bao lâu, mọi người đều đi tới cửa nhà tổ nhà họ Trương.
“Lâm Tinh Vũ, cậu gọi điện thoại ngay cho người phụ nữ hoang dã kia, bảo cô ta lập tức tới quỳ xuống xin lỗi, bằng không để tôi tìm được cô ta, cô ta sẽ càng thảm hại hơn đấy! Lại là người phụ nữ cậu lăng nhăng trong phòng, sau ngày ra khỏi Minh Bảo Hiên kia à? Tôi nghe nói cô ta còn dùng nước hoa mùi hoa hồng nhỉ?” Trương Lệ cười lạnh nói với dáng vẻ không ai bì nổi, chống nạnh đứng cửa nhà tổ.
“Có chuyện gì vậy? Sao không thấy cậu chủ Vương Tử Văn qua?” Vẻ mặt Trương Di Hòa nghi ngờ, nhìn quanh một vòng nhưng không thấy có người nào ở gần đó.
Chẳng phải lúc trước Vương Tử Văn nói sẽ dẫn theo mấy chục vệ sĩ qua giết chết Lâm Tinh Vũ sao?
“À, có tôi ở đây, tên vô dụng nhát gan Vương Tử Văn còn dám qua sao?”
Một giọng nữ lạnh như băng truyền ra.