CHƯƠNG
A Lục và A Thất mở cửa xe ra, Vương Hồng Lăng từ trên chiếc xe Bugatti màu hồng rất có phong cách kia bước xuống xe, chỉnh lại cổ áo, vẻ mặt lãnh đạm nhìn đám người nhà họ Trương.
“Người phụ nữ hoang dã như cô còn dám bàn luận về cậu chủ Vương Tử Văn à? Đồ phụ nữ không biết xấu hổ, cô còn dám ở lại đây sao?” Lư Ngọc Trân liếc mắt quan sát chiếc xe phía sau Vương Hồng Lăng với vẻ xem thường: “Vẫn giả vờ đâu ra đấy nhỉ? Chắc cô thuê chiếc xe hơi sang trọng này à? Cô muốn dọa người sao?”
“Chị hai, chính là người phụ nữ này lúc trước đã đẩy em một cái, còn dám đánh em trước cửa nhà tổ nhà họ Trương chúng ta. Chị vừa nói muốn tìm cô ta, giờ không cần tìm nữa, chị trút giận giúp em đi!” Lư Ngọc Trân bắt đầu kể khổ với Trương Lệ: “Chị mau gọi người tới bắt cô ta đi. Hôm nay chúng ta nhất định phải bắt cô ta quỳ ở trước cửa nhà tổ nhà họ Trương thừa nhận cô ta qua lại lăng nhăng với Lâm Tinh Vũ!”
Trương Lệ nhìn Vương Hồng Lăng với gương mặt tái mét, hất tay Lư Ngọc Trân ra và nói đầy vẻ hung ác: “Đồ đàn bà chanh chua nhà cô mau ngậm miệng lại! Cô đúng là không biết giữ mồm giữ miệng! Đây là cô cả nhà họ Vương – Vương Hồng Lăng, bản thân cô muốn tìm chết, đừng kéo tôi theo!”
“Hả! Cô cả nhà họ Vương à?” Lư Ngọc Trân sợ đến tái mặt, nhìn Vương Hồng Lăng với vẻ khó tin, chân cũng nhũn ra.
Sao có thể như vậy được? Chẳng phải người phụ nữ này là người phụ nữ hoang dã do Lâm Tinh Vũ tìm được ở bên ngoài sao? Ngay cả mùi nước hoa hồng dính lên trên người Lâm Tinh Vũ đêm đó cũng đúng, sao lại biến thành cô cả nhà họ Vương?
Sao tên vô dụng Lâm Tinh Vũ này có thể quen biết với cô cả nhà họ Vương được?
“Hồng Lăng, sao cháu lại tới đây? Thím đã lâu không gặp cháu, cháu lại càng đẹp hơn đấy.” Trương Lệ cười nói.
Bọn họ đều là người nhà họ Vương nhưng địa vị lại chênh lệch cực lớn. Vương Hồng Lăng chính là con gái duy nhất của anh cả nhà họ Vương, địa vị quyền thế cao hơn Vương Tử Văn, Vương Thừa Càn – ba cô ta thật sự là người trong nội bộ nhà họ Vương!
Mà Vương Quốc Khang – ba của Vương Tử Văn xem như đứng thứ hai trong thế hệ trước của nhà họ Vương. Chồng bà ta, Vương Hiến cũng chỉ là chân chạy, theo Vương Quốc Khang kiếm cơm ăn. Với địa vị của bà ta ở nhà họ Vương, đâu dám đắc tội Vương Hồng Lăng, hoàn toàn không dám tỏ ra mình là người vai vế trên.
“Hồng Lăng là tên mà bà có thể gọi được sao?” Vương Hồng Lăng lãnh đạm nhìn Trương Lệ đầy vẻ uy nghiêm.
“Xin lỗi, cô cả. Tôi gọi nhầm, tôi nên gọi là cô cả.” Trương Lệ cười nịnh nọt. Bà ta có thể ra oai bên ngoài, nhưng gặp phải Vương Hồng Lăng, địa vị của bà ta lại chẳng khác nào người giúp việc trong nhà họ Vương.
“Tôi đã nghe rõ tất cả những lời bà vừa nói rồi! Bà nói nếu tìm ra tôi, sẽ bắt tôi phải quỳ xuống xin lỗi ở trước cửa nhà tổ của nhà họ Trương?” Vương Hồng Lăng lạnh lùng chất vấn: “Bà nói tôi và Lâm Tinh Vũ phóng túng trong phòng? Bà nói tôi là người phụ nữ hoang dã?”
Lúc trước cô ta bị Lư Ngọc Trân giễu cợt, trong lòng vẫn còn đang tức giận, nhưng nể mặt Lâm Tinh Vũ mới không tiện trút ra. Trương Lệ này và ra ngoài đã giễu cợt và nói xấu cô ta, đúng lúc để cô ta nghe được, lúc này rõ ràng đã quá tức giận rồi!
Một người là vợ Vương Hiến – kẻ vô dụng làm con chó chạy việc cho Vương Quốc Khang cũng dám sỉ nhục Vương Hồng Lăng cô ta ngay trước mặt? Đúng là không biết mình ăn cơm nhà nào!
Mặt Trương Lệ trắng bệch, trán đổ mồ hôi. Bà ta không ngờ kẻ vô dụng như Lâm Tinh Vũ lại quen biết với Vương Hồng Lăng, mà người phụ nữ lúc trước nghi ngờ lăng nhăng với Lâm Tinh Vũ ở bên ngoài lại là cô cả – ma đầu nhà họ Vương! Bà ta còn bị Vương Hồng Lăng nghe được mình giễu cợt ngay trước mặt?
“Cô cả, đây chỉ là hiểu nhầm thôi. Tôi không ngờ cô là bạn của Lâm Tinh Vũ.” Trương Lệ nói với vẻ mặt khó coi: “Cô cả, thật sự xin lỗi, xin lỗi.”
“Trương Lệ, giơ mặt ra!” Vương Hồng Lăng nói với vẻ mặt vô cảm và giơ tay lên, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.