CHƯƠNG
Mặt Lâm Tinh Vũ vẫn không có cảm xúc gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Vương Tử Văn: “Quỳ xuống dập đầu lạy đi!”
Vương Tử Văn bị ánh mắt sắc như dao của Lâm Tinh Vũ dọa sợ, anh ta hơi rụt đầu lại, trong lòng thấy hốt hoảng.
Anh ta nhớ lại bóng ma tâm lý lần trước bị Lâm Tinh Vũ đạp ở trên đất.
“Mẹ mày, mày đang hù bố à? Mày cũng chỉ dám ló mặt khi có Vương Hồng Lăng ở bên thôi, mấy ngày trước bố tìm mày khắp nơi mà cũng có đào ra mày được đâu, chẳng biết mày rúc ở xó nào nữa!” Vương Tử Văn nhắm mắt lại nói, lạnh giọng uy hiếp: “Bây giờ tốt nhất mày nên xin lỗi tao cho đàng hoàng đi, vệ sĩ của tao sẽ đến ngay thôi!”
Tuy ánh mắt của Lâm Tinh Vũ rất doạ người, nhưng nó cũng chỉ là tên rác rưởi bám váy Vương Hồng Lăng mà thôi.
Nếu không tại sao mấy ngày trước Lâm Tinh Vũ phải trốn mình? Còn chẳng phải là sợ sao?
Bây giờ đoán chừng nó chỉ đang cố ra vẻ trước mặt mình thôi.
Lâm Tinh Vũ vẫn rất bình tĩnh, bước từng bước sang chỗ Vương Tử Văn.
“Mày định làm gì?” Vương Tử Văn hỏi gằn, điên cuồng gọi điện cho đội trưởng đội vệ sĩ.
Một tiếng “tít” vang lên, cuộc gọi được nhận.
“Vệ sĩ của tao sẽ đến trong vòng một phút! Tao đứng ở đây, mày dám đánh tao à?” Vương Tử Văn ngông cuồng bảo, chỉ cần đội vệ sĩ kéo đến đây, một mình Lâm Tinh Vũ sao chống lại được!
Chát!
Lâm Tinh Vũ không chút do dự vung một bạt tai tới, Vương Tử Văn bay lên không quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ rồi té ngã, sau đó còn lăn vài vòng liên tiếp trên đất.
Vương Tử Văn vô cùng giận dữ và xấu hổ, mặt mũi sưng vù, bên má cùng phồng rộp lên.
Anh ta vô cùng tức giận, Vương Hồng Lăng không dẫn hai tên sát thủ độc địa kia tới đây, tên Lâm Tinh Vũ bám váy đàn bà sao có gan đánh anh ta?
Còn ngay trước mặt bố mẹ Trương Uyển Du nữa, anh ta bị tên rác rưởi tên rác rưởi tát một cái thành ra thế này luôn!
“Mày chắc chắn phải chết!” Vương Tử Văn rít gào điên cuồng.
“Ơ? Sao Lâm Tinh Vũ dám đánh cậu Vương? Cậu còn đánh người ngay trước cửa nhà chúng tôi, cậu đang hại người đấy!” Trương Minh Viễn rất sợ phiền phức kéo đến nên la toáng lên.
“Cậu Vương, xin lỗi, chắc chắn đầu óc thằng Lâm Tinh Vũ bị chập mạch mới dám đánh cậu, chúng tôi cũng không ngờ mà.” Lư Ngọc Trân vội nói, giọng rất hoang mang. Lâm Tinh Vũ đúng là yêu tinh hại người, dám đánh Vương Tử Văn ngay trước cửa nhà mình, thế sao mà được?
Bốp!
Lâm Tinh Vũ xông lên đạp Vương Tử Văn lăn ra xa, trong nháy mắt anh chộp lấy cổ rồi nhấc bổng cả người anh ta lên giữa không trung.
Sắc mặt Vương Tử Văn trở nên trắng bệch, ánh mắt sợ hãi cực độ, gần như là nghẹt thở, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Anh ta trợn mắt lên, nhìn ánh mắt lạnh lẽo và tràn ngập sát ý của Lâm Tinh Vũ, cả người nơm nớp lo sợ, anh ta không hề nghi ngờ sát tâm của Lâm Tinh Vũ, rằng anh dám bóp chết mình ngay lập tức!
“Ặc!”
Vương Tử Văn nhăn nhó cả mặt lại, hàm răng run lên va vào nhau, cứ cố thở hồng hộc, thế mà anh ta lại sợ đến mức són ra quần, tỏa ra một mùi hôi thối.
Lâm Tinh Vũ khẽ nhíu mày lại, anh vung chân đá Vương Tử Văn bay ra xa mười mấy mét, anh ta ngã cái rầm xuống đất, sau đó vội vàng ôm lấy cổ mình thở dốc, sắc mặt trắng bệch.