CHƯƠNG
“Lâm Tinh Vũ?” Lư Ngọc Trân không dám tin nhìn cảnh tượng này.
“Đây là tên rác rưởi mà hai ngươi luôn coi trọng đấy à? Sợ đến mức són ra quần?” Lâm Tinh Vũ không cảm xúc nhìn vợ chồng Lư Ngọc Trân, sau đó cười lạnh.
Lư Ngọc Trân định mở miệng quở mắng, nhưng khi nhìn đến ánh mắt ngập tràn sát ý của Lâm Tinh Vũ thì vội ngậm chặt miệng lại.
Lâm Tinh Vũ đi tới, kéo cà vạt trên bộ âu phục của Vương Tử Văn, lôi anh ta đi sền sệt trên đất.
Vợ chồng Lư Ngọc Trân đưa mắt nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều lộ ra tia sợ hãi, sau đó là phẫn nộ.
“Đi, chúng ta phải đi thương lượng với con gái, tên ngu xuẩn Lâm Tinh Vũ dám lỗ mãng như vậy, ỷ có Vương Hồng Lăng làm chỗ dựa mà dám đánh Vương Tử Văn đến mức như vậy, sau này sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!” Lư Ngọc Trân nhìn bóng lưng của Lâm Tinh Vũ vẫn còn sợ hãi trong lòng, bà ta vô cùng sợ Vương Tử Văn sẽ trở lại báo thù nhà mình.
“Hơ? Ầy, cái cậu Vương Tử Văn đó cũng kém cỏi thật, đàn ông đàn ang mà lại sợ đến mức són ra quần.” Trương Minh Viễn thở dài nói, cứ tưởng có thể câu được một con rùa vàng, kết quả lại thành người như vậy, tình huống như vậy.
Trên ban công tầng mười mấy, vẻ mặt của Trương Uyển Du rất phức tạp, cô nhìn trọn mọi cảnh xảy ra ở dưới lầu, cũng nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Lâm Tinh Vũ.
Sau năm phút.
Vương Tử Văn bị Lâm Tinh Vũ lôi thẳng một đường đến cửa Thủy Nguyên Hoa Uyển, người qua lại ai thấy cảnh này cũng đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Các người xem kia, cái cậu kia người không ra người chó không ra chó, sao mặt mũi sưng vù, mà hình như còn són ra quần nữa! Nước tiểu dính đầy đất kia kìa!” Một thanh niên hiếu kỳ nói như thế, hệt một bộ thích hóng chuyện, thậm chí còn lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh, quay phim.
“Ồ? Thế thì buồn nôn quá đi!” Một cô gái trẻ tuổi thấy đũng quần ướt nhẹp của Vương Tử Văn thì lập tức che mắt lại, kêu lên một tiếng sợ hãi.
Chẳng mấy chốc, người đi đường vây xem đều lấy điện thoại ra chụp cận mặt Vương Tử Văn, sau đó lập tức đăng lên Facebook.
“Không được chụp! Bọn mày không được chụp! Tao là Vương…” Sắc mặt Vương Tử Văn hiện rõ sự giận dữ và xấu hổ, anh ta quay sang đám người qua đường rít gào lên, nhưng lại không dám nói ra tên của mình.
Anh ta thật sự cần tìm ngay một cái lỗ để chui xuống!
Vừa nãy đối mặt với Lâm Tinh Vũ như đang đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, thế là bản thân mất khống chế mới són ra quần, anh ta không ngờ rằng Lâm Tinh Vũ lại còn kéo mình đến đây, để các hộ gia đình trong khu dân cư này vây xem, chụp ảnh, quay hình.
Như vậy thì sau này phải làm sao đây?
Sắc mặt Vương Tử Văn tím tái như màu gan heo, anh ta ra sức che mặt mình lại.
“Mày sắp nổi tiếng rồi.” Lâm Tinh Vũ cười như không cười nhìn Vương Tử Văn.
Anh lại vung tay lên ném Vương Tử Văn vào chiếc Lamborghini kia, anh ta đập cái “rầm” lên xe, đau đến mức lại hét to lên, nước mắt cũng chảy xuống lem nhem.
“Tao muốn giết mày!” Vương Tử Văn cuồng loạn rít gào.
Nhưng vừa hét xong, một bàn tay lại tát vào mặt anh ta, nhưng không phải là tay của Lâm Tinh Vũ, đó là của một người đàn ông khác đứng cạnh xe hắn.
Cạnh chiếc Lamborghini là bảy, tám chiếc Land Rover màu đen vây quanh, chỉ có ba người đàn ông nhanh nhẹn bước xuống xe, đứng trước mặt Vương Tử Văn.
Mà đám vệ sĩ Vương Tử Văn mang đến lúc trước, ai nấy đều bị đánh cho sưng vù mặt mày, trốn phía sau xe run lẩy bẩy…