CHƯƠNG
Nhìn cảnh tượng này, Vương Tử Văn há to miệng, ánh mắt sợ hãi, lại suýt nữa tè ra khỏi quần…
“Bọn mày là ai? Bọn mày muốn làm gì? Biết tao là ai không?” Vương Tử Văn sợ hãi hỏi, nhìn đám đàn ông bặm trợn sát khí bừng bừng, anh ta hoang mang đến độ phải liên tục lùi bước về sau.
Một tiếng “bịch” vang lên, trong cơn kinh hoàng, Vương Tử Văn đã ngã sấp từ trên xe xuống, lăn một vòng rồi mới chật vật đứng dậy, bám lấy cửa xe.
“Ha ha, đây là cậu cả nhà họ Vương đấy à? Hài hước quá nhỉ?” Một người đàn ông bặm trợn cười nhạo hắn.
“Mày biết tao là cậu cả nhà họ Vương?” Vương Tử Văn tỏ vẻ nghi ngờ tột độ, anh ta không dám tin nhìn vào Lâm Tinh Vũ, sau đó lại quay sang nhìn đám đàn ông kia.
Sao lại như thế được? Mấy tên hung ác này biết thân phận của anh ta mà lại dám đánh đội vệ sĩ của anh ta, còn dám đánh cả anh ta nữa?
Thằng nhãi vô dụng Lâm Tinh Vũ tìm đâu ra mấy tên này vây?
Trong lòng Vương Tử Văn vô cùng khó hiểu.
“Cậu cả nhà họ Vương thì sao?” Một người đàn ông bặm trợn tỏ vẻ khinh thường.
“Biết tao là cậu cả nhà họ Vương mà còn dám đánh tao à?” Vương Tử Văn vừa giận vừa sợ nói: “Bọn mày đúng là ngu xuẩn, vì một thằng nhãi vô dụng như Lâm Tinh Vũ mà dám đắc tội với bố? Tao nhớ kỹ mặt bọn mày rồi, không một thằng nào thoát được đâu!”
Lâm Tinh Vũ cười lạnh, Vương Tử Văn ngày nào cũng treo bên mép năm chữ “cậu cả nhà họ Vương”, đoán chừng có chết cũng cậy vào năm chữ này.
“Lưu Quân, bên này giao cho anh xử lý đấy.” Lâm Tinh Vũ hờ hững nói, sau đó xoay người rời đi, anh ngồi lên một chiếc Land Rover, rời khỏi Thủy Nguyên Hoa Uyển.
“Sẽ sắp xếp ổn thỏa!” Lưu Quân nghiêm mặt lại trịnh trọng gật đầu.
Nói xong, Lưu Quân xoay người lại, vung tay tát Vương Tử Văn một cái khiến anh ta ngã lăn xuống đất.
“Mày là ai? Mẹ nó, mày mà cũng dám đánh tao?!” Vương Tử Văn ôm khuôn mặt nóng hổi của mình, anh ta đang giận dữ và xấu hổ vô cùng cực.
Anh ta đường đường là cậu cả nhà họ Vương, ba anh ta là Vương Quốc Khang – nhân vật số hai trong nhà họ Vương, anh ta sống ở thành phố Thanh Vân này nhiều năm như vậy, có bao giờ chịu thiệt thòi và nhục nhã như bây giờ?
Nhưng hình như từ khi đắc tội với Lâm Tinh Vũ, chỉ chưa tới một tháng ngắn ngủi anh ta đã mất sạch mặt mũi, cũng chịu đủ nhục! Chuyện xui xẻo gì cũng đổ lên đầu anh ta.
Ít nhất là đã bị ba bốn người khác nhau làm mất mặt!
Bốp bốp!
Lưu Quân đi đến tát Vương Tử Văn liền hai cái, tát đến mức miệng của anh ta cũng sưng phù lên.
Sau đó, Lưu Quân làm vẻ mặt khinh thường nhổ một bãi nước bọt, rồi lạnh lùng nhìn Vương Tử Văn.
“Xem ra mày vẫn chưa rõ tình hình! Tên ngu mày cứ kêu gào tiếp thử đi, nếu không phục thì hôm nay ông tát mày đến khi nào im mồm mới thôi!” Lưu Quân lạnh giọng uy hiếp, xoay xoay cổ tay.
Vương Tử Văn nhìn vẻ mặt không kiêng nể gì ai của Lưu Quân, lại nhìn sang mấy gã đàn ông vạm vỡ đang ngồi trên dãy xe việt dã, trong lòng thấy hoảng loạn, anh ta dè dặt hỏi: “Đại ca à, anh là người ở đâu vậy? Tôi đâu có đắc tội gì anh?”
Lưu Quân lại tát mạnh một cái xuống, hung hăng nói: “Đắc tội? Mày không đắc tội tao thì tao không được đánh mày à?”
Lưu Quân vốn là cao thủ võ thuật nước T, có lực tay đập vỡ được bia đá, chỉ vừa tát vài cái mà Vương Tử Văn đã thấy choáng váng, đầu kêu ong ong.
Vương Tử Văn sắp rụt đầu vào trong cổ luôn rồi, anh ta sợ lắm rồi.
“Đừng đánh tôi! Không chịu nổi nữa! Ba tôi là Vương Quốc Khang! Tôi tin tên tuổi của ba mình rất nổi tiếng ở trong thành phố Thanh Vân này.” Vương Tử Văn nhắm mắt lại nói: “Đại ca, anh muốn tiền hay muốn thứ gì khác, bây giờ tôi gọi cho ba tôi, bảo ông ấy cho anh hết, chỉ cần anh đừng đánh tôi nữa!”