CHƯƠNG
Tưởng Kỳ cắn chặt răng không nói, sắc mặt cực kì đau đớn.
“Sao nào? Mày còn do dự sao? Chẳng lẽ mày không màng đến sự sống chết của mẹ mày?” Lục Quang hỏi: “Tao thật sự hơi tò mò đấy, rốt cuộc là ai cho mày nhiều vốn như thế, đã dám nuốt tiền nhà họ Tôn lại còn liều chết bảo vệ tài sản cho người ta?”
“Mày trung thành thế sao? Mạng sống của mẹ mày cũng không cần nữa? Phải liều chết bảo vệ số tài sản này cho người đứng sau?” Lục Quang nói với nét mặt đăm chiêu.
Tưởng Kỳ cười lạnh trầm giọng nói: “Chẳng lẽ tôi ký hợp đồng thì các anh sẽ tha cho tôi và mẹ tôi sao? Haha, đừng có coi tôi thành kẻ ngu chứ!”
Loại đạo đức như nhà họ Tôn, việc làm đã đến nước này rồi, anh ta cực khổ làm việc vất vả cho nhà họ Tôn nhiều năm như thế nhưng lại nhận được cái mũ xanh.
Hôm nay bắt cóc người mẹ già sáu mươi tuổi, nhà họ Tôn sẽ tha cho anh ta sao?
Bốp!
Lục Quang xông lên tát một cái lên mặt Tưởng Kỳ và dữ tợn nói: “Đánh cho tao!”
Mười mấy người đàn ông vạm vỡ đi lên tay đấm chân đá, ra sức dạy dỗ Tưởng Kỳ một phen, đánh cho mặt mũi bầm dập.
Tưởng Kỳ lạnh lùng chằm chằm nhìn Lục Quang, cắn chặt răng không để mình kêu lên đau đớn.
“Được đó! Tưởng Kỳ Tổng giám đốc Tưởng, anh đúng là cứng đấy.” Lục Quang lạnh lùng nói, sắc mặt trở nên rất dỡ tợn: “Ngay cả việc trói mẹ mày mà cũng không uy hiếp mày được sao? Tao thật sự thấy khó hiểu, bây giờ mày đang làm việc cho ai? Dám đối đầu với nhà họ Tôn, lại còn có thể khiến mày liều chết cống hiến?”
Lục Quang cũng thấy nghi ngờ. Tưởng Kỳ là một người thông minh thức thời, có thể ẩn nhẫn chịu biết bao khuất nhục lâu như thế, kết quả tự dưng nuốt tiền của nhà họ Tôn, bây giờ còn cứng miệng chẳng chịu nói?
“Tao cho mày một phút để suy nghĩ, nhanh chóng ký hợp đồng cho ông!”
Lục Quang lấy một khẩu súng lục ra, miệng súng lạnh lẽo chĩa thẳng lên huyệt thái dương của Tưởng Kỳ.
Sau đó anh ta mở điện thoại lên, bên kia vang lên tiếng mẹ Tưởng Kỳ khóc lóc cầu cứu.
“Giờ mày quyết định đi, muốn để mẹ mày đi trước hay là mày đi trước đây?” Lục Quang uy hiếp nói: “Chỉ là kí tên thôi mà khó thế sao? Cũng có phải là tiền của anh đâu. Kí tên xong, mày vẫn được nhận một khoản tiền thường, sau đó cùng mẹ mày rời khỏi thành phố Thanh Vân mà sống cho tốt.”
“Tôi không thể kí tên!” Tưởng Kỳ lạnh lùng nói, bị chĩa súng nên đổ mồ hôi.
Bây giờ hi vọng duy nhất trong lòng Tưởng Kỳ là Lâm Tinh Vũ Tổng giám đốc Lâm, trừ người này ra thì anh ta sẽ không tin thêm ai nữa.
Nếu kí hợp đồng, vậy có nghĩa là mình đã bóp chết cơ hội sống sau cùng!
Anh ta biết rõ điểm này, trừ Lâm Tinh Vũ ra, ở thành phố Thanh Vân này không ai có thể cứu anh ta.
Đối mặt với nhà họ Tôn, anh ta không có chút năng lực phản kháng, cũng sẽ không có ai sẵn lòng giúp anh ta chống lại nhà họ Tôn.
“Treo ngược anh ta lên cho tôi!” Lục Quang lạnh lùng nói.
Mười mấy người đàn ông cao to xông lên trói gô cổ Tưởng Kỳ lại, rồi dốc đầu anh ta xuống đất mà treo ở ngoài cửa sổ thủy tinh, lơ lửng ở nơi cao hơn ba mươi tầng.
Máu trong người Tưởng Kỳ chảy ngược, ánh mắt đầy ngọn lửa báo thù, trước mắt là giữa không trung cao hơn ba mươi tầng, mồ hôi chảy đầy mặt anh ta.
Ting ting ting.
Lúc này, điện thoại mà Tưởng Kỳ bỏ trên bàn làm việc đổ chuông.