CHƯƠNG
Lục Quang cầm điện thoại lên nhìn, sắc mặt nghiền ngẫm.
“Lâm Tinh Vũ? Tưởng Kỳ, bạn anh gọi điện thoại đến sao?” Lục Quang rất hứng thú hỏi, ngậm một điếu xì gà: “Sao mà thấy cái tên này quen tai thế nhỉ?”
“Chẳng lẽ người bạn này của mày chính là Lâm Tinh Vũ, tên ở rể vô dụng có tiếng của nhà họ Trương?” Lục Quang đột nhiên nhớ ra gì đó nên bật cười, sắc mặt khinh thường.
“Tốt nhất là anh đưa điện thoại cho tôi nghe. Cơn giận của Lâm Tinh Vũ, anh không chịu đựng nổi đâu.” Tưởng Kỳ lạnh lùng nói.
“Haha! Úi chà, mày đang dọa tao đấy à? Đúng là bạn của mày rồi! Vật họp theo loài quả không sai, hai kẻ bất tài cùng xông pha chơi với nhau.” Lục Quang cười ha ha: “Tưởng Kỳ à, tuy nhà họ Tôn chẳng thích gì mày, nhưng dù gì mày vẫn là một Tổng giám đốc mà? Thế mà lại làm bạn với tên vô dụng nổi tiếng này, thú vị quá rồi!”
Nói rồi Lục Quang hứng thú nghe cuộc gọi trên máy Tưởng Kỳ.
Nếu Tưởng Kỳ không chịu phối hợp thì nhân lúc này để chơi đùa tên Lâm Tinh Vũ này.
“Tưởng Kỳ, anh ở tầng mấy?” Trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh lẽo của chàng trai trẻ tuổi.
“Cậu là Lâm Tinh Vũ tên vô dụng của nhà họ Trương sao? Cậu tìm Tưởng Kỳ có việc gì không?” Lục Quang hứng thú nói.
“Anh là ai?” Lâm Tinh Vũ hỏi “Tôi là ba cậu.” Lục Quang hứng thú nói, cực kì hống hách.
“Anh ở đâu?” Giọng nói của Lâm Tinh Vũ vẫn rất bình tĩnh.
“Tôi đang nằm trên giường của mẹ cậu.” Lục Quang hứng thú cười rồi la ầm lên một cách rất khiếm nhã: “Mắng đồ vô dụng như cậu thì có phục không hả? Đến cắn tôi đi?”
“Cậu cái đồ vô dụng này sao không nói gì? Giận à? Nói cho cậu biết, ông đây tên Lục Quang, cậu mà không phục thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến khu Thành Bắc tìm tôi, chỉ sợ cậu không có gan này thôi. Đúng rồi, tôi nhấn mạnh thêm cái nữa nhé, tôi đang làm mẹ cậu đấy, nghe thấy không? Nếu cậu dám mắng tôi một câu thì tôi lập tức đến nhà họ Trương xử chết cậu!”
Sau một phen bốc phét, sắc mặt Lục Quang đầy đắc ý, vốn dĩ bị cục xương cứng là Tưởng Kỳ làm cho khó chịu, chuyện nhà họ Tôn giao cho vẫn chưa làm xong.
Thế mà tên vô dụng Lâm Tinh Vũ đúng lúc gọi đến, ái chà, thú vị đấy, nơi trút giận tự dâng lên thì cứ mắng một trận cho hả giận trước rồi nói sau.
Ha ha, Lâm Tinh Vũ thật sự là một tên yếu ớt, mắng cậu ta thế kia mà chẳng dám nói lại gì.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi đang ở phòng làm việc Tổng giám đốc ở tầng ba mươi ba!” Tưởng Kỳ hét to.
Một tiếng tút, bên kia cúp điện thoại.
“Tổng giám đốc Lâm?” Lục Quang cười lạnh: “Tưởng Kỳ anh đang hù tôi đấy à? Gì mà Tổng giám đốc Lâm tôi đang ở tầng ba mươi ba? Sao thế, anh muốn nhờ tên Lâm Tinh Vũ vô dụng này đến giúp anh? Cậu ta dám đến ư? Buồn cười chết thôi.”
Sắc mặt Lục Quang khinh thường nói lời rất ngông cuồng, lại châm một điếu thuốc.
Vừa châm thuốc và hút hai hơi thì Lục Quang bỗng phát hiện, sắc mặt của mười mấy tên thuộc hạ ở đối diện anh ta đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Lục Quang khẽ nhíu mày, thắc mắc hỏi: “Các cậu đang nhìn gì vậy? Sắc mặt sao thế?”
“Anh Quang à, sau lưng anh có một người.” Một tên cao to hơi khẩn trương nói.
“Có người đến?” Sắc mặt Lục Quang đầy nghi ngờ bèn quay đầu lại nhìn ra cửa.
Ầm!
Lục Quang vừa quay đầu lại thì thấy một bàn chân tấn công đến, một sức mạnh khổng lồ đánh lên mặt, anh ta nôn ra một ngụm máu lớn ngay tại chỗ, ngã lăn ba trăm sáu mươi độ từ trên ghế rồi ngã uỵch xuống đất.
“Mẹ nó mày là ai? Dám đạp ông ư?”