CHƯƠNG
Trong khi Tần Phú Quý thì vội vàng đến phòng y tế tư nhân ở lầu Tần Vân, nhờ bác sĩ riêng băng bó vết thương trên tay.
Dù sao Cậu Lâm đã căn dặn, lát nữa muốn ông ta ra mặt gặp Tôn Kiên…
Mười phút sau.
Trong nhà hàng nước T ở tầng sáu của lầu Tần Vân, Lâm Tinh Vũ đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế lớn, trên chiếc bàn tròn lớn trước mặt có bày mười mấy món chính và một ấm trà Bích Loa Xuân thượng hạng.
Thẩm Tam và Tưởng Kỳ ngồi ở hai bên trái phải, vẻ mặt cung kính.
Lâm Tinh Vũ bưng ấm trà, rót trà cho cả hai.
Hai người cung kính đứng lên, hai tay bưng lấy tách trà.
Lâm Tinh Vũ uống tách trà trước tiên, thản nhiên nói: “Thẩm Tam, Tưởng Kỳ, hai người cũng làm quen với nhau một chút. Sau này hai người sẽ hợp tác làm việc cùng nhau. Tôi không hy vọng, chuyện ở giới Đông Hải còn cần tôi phải tự mình đứng ra giải quyết.”
Đường đã trải sẵn, với năng năng lực của hai người họ, lại hợp tác với nhau nữa thì có thể càn quét khắp giới kinh doanh và thế giới ngầm ở trong Đông Hải.
Trong tương lai, Tưởng Kỳ và Thẩm Tam, một người sẽ là con dao sắc bén và người còn lại sẽ là túi tiền của mình.
“Lâm tổng, tôi có thể đảm bảo rằng sẽ không mất nhiều thời gian để tài sản của giới kinh doanh ở tỉnh Đông Hải chảy cuồn cuộn vào túi anh.” Tưởng Kỳ nghiêm nghị nói.
Anh ta tự tin trên con đường kinh doanh và kỹ năng kiếm tiền, không thua kém bất kỳ ai. Có Lâm Tinh Vũ đứng sau chống đỡ, lại có đủ nguồn vốn để vận hành, bắt tay vào làm, toàn bộ tài sản của giới kinh doanh ở tỉnh Đông Hải đều sẽ chảy vào như nước.
“Cậu Lâm, xin cậu yên tâm, tôi nhất định thâu tóm được bầu trời tỉnh Đông Hải cho cậu!” Thẩm Tam cũng nghiêm nghị nói.
“Được rồi, sau này cụ thể nên làm gì, hai người tự bàn bạc với nhau.” Lâm Tinh Vũ dửng dưng nói, chậm rãi đứng dậy: “Mấy ngày nữa tôi sẽ rời thành phố Thanh Vân một thời gian. Gia đình vợ tôi, các người phải trông chừng tốt.”
“Vâng!”
Tưởng Kỳ và Thẩm Tam nghiêm nghị đứng lên, cung kính cúi đầu.
Lâm Tinh Vũ khẽ gật đầu, rồi xoay người rời đi.
Bản thân đã sắp xếp xong mọi việc thỏa đáng, cho dù Thẩm Tam và Tưởng Kỳ có là hai đầu heo, ước chừng cũng có thể lật đổ được nhà họ Tôn. Huống chi, hai người này còn là người tài và giỏi giang.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, đã đến lúc chuẩn bị đến Đế Kinh giải quyết chuyện của nhà họ Văn.
Đang suy nghĩ, Lâm Tinh Vũ đã đi thang máy đến sảnh phòng khách, không lâu sau đã đến cửa lầu Tần Vân.
“Ơ kìa? Lâm Tinh Vũ đó hả? Còn có thể gặp được anh ở đây sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt mang theo vẻ ngạc nhiên vang lên.
Lâm Tinh Vũ quay đầu nhìn lại, Tôn Kiên đang mặc một bộ đồ vest, cả người đầy khí phái và Trương Tuyết Nhàn đi kế bên. Hai vợ chồng được nữ tiếp tân đưa vào lầu Tần Vân.
“Oắt con vô dụng nhà anh, còn có tiền đến đây chơi phụ nữ sao? Cũng được đấy?” Tôn Kiên nhìn Lâm Tinh Vũ với vẻ mặt đùa cợt.
“Anh không nghe nói sao? Lâm Tinh Vũ người ta bây giờ không còn là oắt con vô dụng nữa, đã được nâng cấp lên thành người đàn ông bám váy phụ nữ rồi!” Trương Tuyết Nhàn cũng làm ra bộ mặt khinh thường, châm chọc: “Trương Uyển Du bây giờ là phó tổng giám đốc kiêm cổ đông tập đoàn, anh ta bám vào cũng đẹp mặt lắm. Xin vợ một ít tiền sinh hoạt đến đây ăn vụng thịt tươi, không phải rất bình thường sao?”