CHƯƠNG
“Ồ! Cũng đúng, dù sao cũng là ăn bám phụ nữ. Nhưng mà, cũng không biết anh ta có phải đến vụng trộm không, nói không chừng là đến phục vụ phú bà đó.” Tôn Kiên nói một cách gàn dở và cười chế nhạo.
Nói xong, Tôn Kiên vui rạo rực xoay người đi, chuẩn bị đi lên gặp Tần Phú Quý. Hôm nay tâm trạng tốt, làm xong việc, dửng dưng nuốt được mấy ngàn tỷ, thật sảng khoái.
Nếu không phải tâm trạng tốt, hôm nay anh ta nhất định sẽ dạy dỗ Lâm Tinh Vũ một trận ra trò ở đây, làm màn chào hỏi Tần Phú Quý!
Bốp!
Ngay lúc này, một người đàn ông to béo, tay trái đang quấn băng, lao tới tát một bạt tai thật mạnh vào mặt Tôn Kiên, mấy tên vệ sĩ bên cạnh cũng xông lên, đấm đá, thuần thục quật ngã Tôn Kiên trên mặt đất, đánh bể đầu chảy máu, mặt mũi sưng vù.
Trông chốc lát, tất cả khách trong sảnh phòng khách ở lầu Tần Vân đều chạy tới vây xem.
Tần Phú Quý vốn còn muốn làm theo sự sắp xếp của Tưởng Kỳ, đợi lên lầu thương lượng rồi từ từ chỉnh đốn Tôn Kiên, nhưng giờ nhìn thấy Tôn Kiên chế nhạo Cậu Lâm một cách liều lĩnh, lúc này còn không nắm bắt cơ hội thể hiện tốt trước mặt Cậu Lâm?
“Không phải? Đại ca Tần, anh đang làm gì vậy? Anh đánh tôi, anh điên rồi sao?” Tôn Kiên bị đánh đến ngu ngốc, không hiểu tình huống gì. Tại sao Tần Phú Quý lại đột nhiên xông tới tát mình hai cái?
“Mẹ kiếp, hôm nay ông đây đúng là muốn đánh Tôn Kiên mày đấy!” Tần Phú Quý lại hung hăng tát vào mặt Tôn Kiên, gắt gỏng.
“Ba trăm tỷ nợ của ông đây, mẹ kiếp mày có trả hay không?”
“Ba trăm tỷ? Đại ca Tần, lời này của anh là có ý gì?” Tôn Kiên hỏi, mặt đầy vẻ nghi ngờ và mù mịt. Anh ta hoàn toàn không hiểu Tần Phú Quý muốn làm gì, vừa tới đã tát mình, còn truy hỏi ba trăm tỷ?
“Tôn Kiên, có phải trí nhớ của mày không được tốt?” Tần Phú Quý cười lạnh lùng, hung dữ nói: “Mày nợ tao ba trăm tỷ, nói rõ là tối nay mang đến. Tiền đâu?”
“Chuyện này? Đại ca Tần, tôi đã nói với anh là sau khi làm xong chuyện rồi mà!” Tôn Kiên ngạc nhiên và nghi ngờ, nói: “Anh vừa tới đã tát tôi, còn muốn tôi đưa tiền cho anh?”
“Không phải ông đây đã đưa cho mày ba trăm tỷ sao? Vẫn ăn không đủ no?” Tôn Kiên cũng càng nói càng tức giận.
Cái quái gì vậy? Mới mấy tiếng trước đã sai người gửi mấy chục tỷ tiền mặt cho Tần Phú Quý, ông ta vẫn chưa biết đủ sao? Chuyện chưa xong thì không nói, cớ gì xông tới đánh người đã bỏ tiền là mình?
Tần Phú Quý không muốn sống nữa sao?
“Ô hô, thiếu tiền mà còn lên mặt? Tôn Kiên, mày còn muốn đùa bỡn ở lầu Tần Vân của tao, phải không?” Tần Phú Quý nói, vẻ mặt đùa cợt, tay phải hung hăng tát qua lại trên mặt Tôn Kiên, sưng vù lên thành khối.
“Ông! Ông dám? Nhà họ Tần ông có phải là không muốn sống nữa không? Cả ông đây cũng dám đánh?” Tôn Kiên chợt đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Tần Phú Quý.
Tôn Kiên thật sự không hiểu tình huống gì, Tần Phú Quý còn đánh trên đầu mình?
Hôm qua không phải còn cùng đi uống rượu với nhau sao? Chẳng phải đã nói rõ là giải quyết xong con cừu to béo không biết sống chết đằng sau Tưởng Kỳ, rồi mọi người cùng nhau phát tài sao?
Bịch!
Tần Phú Quý xông tới đá Tôn Kiên một cái, vung tay lên: “Đánh cho tao. Mẹ kiếp! Còn dám ngày ngày đến lầu Tần Vân của tao chơi gái không? Không trả tiền thì cứ đánh chết!”
Mấy bảo vệ lao đến và nâng Tôn Kiên lên, đấm đá và tát không ngừng.
Sắc mặt Tôn Kiên lúc xanh lúc trắng, anh ta đường đường là cậu cả của nhà họ Tôn, chưa bao giờ bị làm nhục ở ngay trước mặt mọi người như vậy!