CHƯƠNG
“Chủ tịch Ngô Dương, tôi cảm thấy cậu có thể bước xuống khỏi vị trí chủ tịch rồi đó, xuống đi.” Trương Di Hòa mỉm cười nói, mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Ngô Dương nhíu mày nhìn Trương Di Hòa, rồi nói: “Ông đang nói cái gì đó?”
“Ha ha, chủ tịch Ngô, tôi thấy vẫn nên để mấy vị cổ đông mới của tập đoàn nói đi.” Trương Đức Hải nói chuyện với bộ dạng tiểu nhân đắc chí, âm hiểm cười nói.
Ông ta đã nổi điên với Ngô Dương từ lâu rồi, chịu nhục nhã lâu như thế, rốt cuộc cũng đã có thể gây khó dễ cho Ngô Dương. Sau này, rốt cuộc không cần bị Ngô Dương cưỡi lên trên đầu nữa.
“Chủ tịch Ngô, xin chào, đã lâu không gặp.”
Một giọng nói phách lối ngạo nghễ truyền tới.
Vương Tử Văn khoác một chiếc áo khoác lông chồn, hiên ngang đi vào trong phòng hợp.
“Vương Tử Văn?” Ngô Dương nhíu mày, cười lạnh một tiếng: “Anh đang ngại mình chưa đủ nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân đó à?”
“Anh!” Vương Tử Văn đỏ hết cả mặt, không ngờ là gặp mặt liền đụng phải một cây đinh mềm, Ngô Dương vừa mới nói liền châm chọc chuyện lần trước anh ta quỳ gối ở trước cửa thủy Nguyên Hoa Uyển, một chủ đề nóng trên diễn đàn thành phố Thanh Vân.
“Chủ tịch Ngô, ngày hôm nay tôi đến đây để nói chuyện chính với anh, là nói chuyện làm ăn.” Vương Tử Văn hừ lạnh một tiếng, dương dương đắc ý ngồi xuống.
Mặc dù ngày hôm nay có thể đá Ngô Dương ra khỏi hội đồng quản trị, nhưng mà anh ta không dám làm gì Ngô Dương.
“Trương Di Hòa, đây chính là người mà ông mời đến để giúp đỡ đó à?” Ngô Dương hỏi.
“Thật ngại quá, đến trễ rồi.”
Lúc này, có một người phụ nữ trung niên cùng với một người đàn ông trung niên bước vào.
Ngô Dương nhíu mày nhìn về phía hai người nọ.
Anh ta nhận ra bọn họ, một người là Chu Tuyết Cần nhà họ Chu, người còn lại là cậu bảy Tôn Giản nhà họ Tôn.
Lần này, thế mà người của tam đại gia tộc thành phố Thanh Vân đồng thời lộ diện?
“Mấy người các người đến đây làm cái gì?” Ngô Dương không khách khí nói.
Ngô Dương lạnh nhạt nhìn mấy người bọn họ, trong lòng lại dấy lên nghi hoặc.
Chu Tuyết Cần là con gái của ông cụ Chu, còn là chị ruột của vợ Trương Đức Hải, có quyền được lên tiếng ở trước mặt ông cụ Chu, là một trong những nhân vật đại biểu trong giới kinh doanh ở nhà họ Chu, có độ nổi tiếng không nhỏ ở thành phố Thanh Vân, được gọi là một đóa hoa của giới kinh doanh ở Thanh Vân.
Mà Tôn Giản lại là em của Tôn Kiên, nội bộ nhà họ Tôn luôn làm việc giúp cho Tôn Kiên, trước kia giúp Tôn Kiên quản lý tập đoàn bất động sản Hải Dương ở thành bắc.
Ngô Dương đã từng nghe nói lần trước tài sản của nhà họ Tôn tập đoàn bất động sản Hải Dương đã bị Tưởng Kỳ một ngụm nuốt trọn, Tôn Kiên còn chịu phải nỗi nhục lớn ở trong tay của Tưởng Kỳ, mất cả chì lẫn chài, thanh danh cũng xấu đi.
Nghe nói là cuối cùng ngay cả vợ là Trương Tuyết Nhàn còn không chịu dùng tiền đi bảo lãnh, vẫn là để Trương Di Hòa bỏ ra một trăm năm mươi tỷ, anh ta mới đồng ý bỏ ra một trăm năm mươi tỷ để đưa Trương Tuyết Nhàn trở về.
Mà Ngô Dương cũng có chủ ý đến Tưởng Kỳ, cảm thấy rất hứng thú với một người đột nhiên xuất hiện như thế.
Tưởng Kỳ là nhân vật có tiếng tăm mới xuất hiện trong giới kinh doanh ở Đông Hải, được gọi là Tưởng Kỳ cực giàu có ở Thanh Vân , nguồn tài chính trong tay phong phú đến nỗi không có cách nào tưởng tượng. Tiền đầu tư lưu động vài trăm tỷ đều nằm trong tay của anh ta, phát triển làm ăn khắp nơi, mở rộng quy mô, thủ đoạn xử lý công việc lại cao siêu, trong tay còn có nhân vật đứng đầu thành Bắc là Tần Phú Quý.