CHƯƠNG
Gần đây, thanh danh lại nổi tiếng bốn phía trong giới kinh doanh ở Đông Hải, phát triển như diều gặp gió.
Thằng nhóc Tôn Kiên bị chịu thiệt thòi ở trong tay của Tưởng Kỳ, làm gì còn có tâm tư để xử lý chuyện tập đoàn Trương thị?
“Chủ tịch Ngô, chúng tôi đã thu mua hơn % cổ phần tập đoàn Trương thị, cùng với một số lớn các nhà máy sản nghiệp, cổ phần của cổ đông nhỏ cũng hoàn toàn rơi vào trong tay tôi. Tôi nghĩ, chắc là anh cũng nên giao cái ghế chủ tịch ra rồi đó.” Tôn Giản xấu xa, âm hiểm cười nói.
“À, Tôn Giản, anh và Tôn Kiên lại dám ra tay với tập đoàn Trương thị? Có biết là ai đã mua cổ phần tập đoàn Trương thị không hả?” Ngô Dương lạnh giọng nói: “Tưởng Kỳ có thể làm cho Tôn Kiên xấu mặt ở thành phố Thanh Vân mà còn không dám trả thù, anh cảm thấy có gì mà Ninh thị Đông Hải không làm được?”
“Khụ khụ, chủ tịch Ngô, ngài hiểu lầm rồi. Nhà họ Tôn của chúng tôi cũng chỉ chen một chân vào mà thôi, không cố ý nhằm vào ngài.” Tôn Giản khép nép nói, anh ta đã dám bắt tay với ba gia tộc lớn để thu mua cổ phần, nhưng mà cũng không dám đơn độc nhằm vào Ngô Dương, nếu bản chất thay đổi, vậy thì chuyện này sẽ trở nên rắc rối hơn.
“Không sai, ba người chúng tôi đều muốn tham gia vào.” Vương Tử Văn ung dung nói: “Việc kinh doanh của tập đoàn đá quý Trương thị phát triển không ngừng, chúng tôi cũng rất xem trọng, mọi người cùng nhau làm giàu, chẳng lẽ là không được à?”
“Chủ tịch Ngô, đương nhiên chúng tôi sẽ không nuốt cổ phần Ninh thị, cậu vẫn có thể chia hoa hồng như là bình thường, chỉ có điều bước ra khỏi vị trí chủ tịch, trở thành giám đốc điều hành, được chia hoa hồng như bình thường.” Chu Tuyết Cần nghiêm túc nói.
Trương Uyển Du ngồi ở một bên nhìn mấy người này tranh chấp với nhau, cô nhíu mày, mơ hồ cảm thấy chuyện này có chỗ không thích hợp.
Rất rõ ràng, là bác cả Trương Di Hòa và nhà họ Tôn có quan hệ với nhau, vợ của bác ba Trương Đức Hải xuất thân từ nhà họ Chu, có quan hệ với nhà họ Chu, chắc chắn là người đến đây để cứu viện.
Mà không biết sao Vương Tử Văn cũng tham gia vào chuyện này, thế mà còn liên hợp lại để tranh đoạt quyền quản lý tập đoàn đá quý Trương à.
“Ha ha, chỉ dựa vào các người mà cũng có tư cách kiếm một chén cơm ở Ninh thị à?” Ngô Dương cười lạnh rồi nói, anh ta đi theo tổng giám đốc Ninh Đằng, có cảnh tượng hoành tráng nào mà chưa từng thấy.
“Chủ tịch Ngô, thật sự rất có khí phách, ngay cả ba gia tộc lớn đều có người ra mặt, cậu còn có thể hùng hổ như vậy?”
Lúc này, có một giọng nói hùng hồn truyền đến.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ vest màu tím, trên mặt tràn đầy vẻ uy nghiêm bước vào, biểu cảm đánh giá nhìn Ngô Dương.
“Vương tổng, ngài đã đến rồi.” Trương Đức Hải nịnh nọt nói.
“Vương Quốc Khang? Vương tổng, mời dùng trà.” Trương Di Hòa cũng nịnh bợ.
Ai cũng biết Vương Quốc Khang là nhân vật có tiếng nói đứng thứ hai ở nhà họ Vương, tài sản quyền thế cực kỳ lớn, đã nắm giữ một số người có năng lực ở nhà họ Vương.
Các cậu chủ hào môn còn chưa thượng vị đều không có khả năng so sánh với Vương Quốc Khang, ông ta đã giữ vững vị trí cậu cả nhà họ Vương hai mươi mấy năm trời, ngồi vào vị trí nhị đương gia nhà họ Vương.
“Vương Quốc Khang cũng đến đó à?” Ngô Dương nhíu mày, anh ta có thể không đặt bọn người Vương Tử Văn vào trong mắt, nhưng mà Vương Quốc Khang đúng là có thể xem như một nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Thanh Vân, ở thành phố Thanh Vân có rất ít người có thể nói chuyện với Ninh tổng Ninh Đằng.
“Thư ký Ngô, đã lâu không gặp, lần trước có nghe Tử Văn nói là cậu muốn tôi đến đây nói chuyện với cậu?” Giọng điệu của Vương Quốc Khang vẫn phách lối giống như là đang hỏi tội.