CHƯƠNG
Lâm Tinh Vũ gửi tin nhắn cho Tưởng Kỳ và Thẩm Tam, dặn dò phải bảo vệ an toàn cho Trương Uyển Du, chờ anh về lại thành phố Thanh Vân sẽ đi xử lý nhà họ Vương. Gửi xong, anh lại gọi điện thoại cho Vu Tắc Thành.
Chẳng bao lâu sau, Vu Tắc Thành đã gõ cửa bước vào, nghiêm mặt nói: “Anh Vũ, anh có chuyện gì cần dặn dò không?”
“Dẫn người xuất phát.” Lâm Tinh nói, mặt không chút biểu cảm, chưa nói xong anh đã đứng dậy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Đế Dương Vũ Thành nằm ở khu Hoa Dương phồn hoa nhất ở Đế Kinh.
Đế Dương Vũ Thành được thắp sáng rực rỡ, tất cả đều được trang trí bằng đèn và kiến trúc hàng đầu thế giới.
Nơi này được trang trí vô cùng xa hoa, tường được dát vàng đính ngọc. Những người qua lại nơi này không phải là người thuộc hàng cực giàu có của Đế Kinh thì cũng là dòng dõi những nhân vật nổi tiếng, đây là nơi tụ họp, là hộp đêm của giới ăn chơi giàu có.
Bấy giờ Đế Kinh đang lan truyền một câu nói: Chỉ cần đã bước chân vào Đế Dương Vũ Thành thì sẽ không có ai dám động đến bạn!
Nơi này có thể được so sánh với khách sạn Hòa Bình thế kỷ trước.
Nơi này, cũng chính là cơ ngơi chính của nhà họ Văn tại Đế Kinh.
Một chiếc Bentley màu nâu dừng lại gần Đế Dương Thành, Vu Tắc Thành kéo cửa xe ra, Lâm Tinh Vũ xuống xe, ánh mắt lạnh lùng quan sát thành phố giải trí đầy xa hoa này.
“Anh Vũ, anh thực sự muốn vào đó một mình sao?” Vu Tắc Thành có chút lo lắng nói.
“Ông dẫn người của mình chặn ở các lối ra vào Đế Dương Thành là được, không được cho bất cứ người nào của nhà họ Văn ra khỏi đây, ông nghe rõ chưa?” Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói.
“Rõ rồi!” Vu Tắc Thành nghiêm túc nói.
Lâm Tinh Vũ châm điếu thuốc rồi đi vào Đế Dương Thành rộng lớn.
Vẻ mặt của Vu Tắc Thành rất phức tạp, ông ta nhìn theo bóng lưng mặc chiếc áo gió màu đen, ngửi thấy mùi tanh nồng của cả núi thây biển máu.
Mặc dù tung hoành trong thế giới ngầm ở Đế Kinh đã nhiều năm, trở thành ông trùm lớn một vùng nhưng bây giờ ông ta vẫn bị khí thế của Lâm Tinh Vũ áp đảo.
Lâm Tinh Vũ dám đơn thương độc mã xông vào sào huyệt của nhà họ Văn ở Đế Kinh!
Bởi vì cần phải hiểu rằng nhà họ Văn ở Đế Kinh không phải là một gia tộc bình thường, không biết có bao nhiêu cao thủ dưới trướng của họ giỏi đấm đá hơn cả ông ta, họ có trong tay tất cả các thể loại súng ống có thể mua được ở chợ đen nước ngoài.
Vu Tắc Thành tự hiểu rằng, cho dù có cho ông ta một trăm lá gan, kêu gọi hết tất cả các tay chân thân cận nòng cốt đến, cộng thêm toàn bộ hoả lực thì ông ta cũng không dám liều mình xông vào Đế Dương Thành, vì đó chẳng khác nào đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
Đế Dương Thành là sào huyệt của nhà họ Văn ở Đế Kinh, thủ hạ và vũ khí chắc chắn rất đầy đủ, hơn nữa còn bố trí vô số các cao thủ.
Vu Tắc Thành chắc mẩm rằng cho dù dùng toàn bộ hỏa lực của một doanh trại xông vào Đế Dương Thành thì cũng chưa chắc đã có thể công phá được.
Ở trong đó không chỉ có những cao thủ võ thuật, mà các thể loại nhân vật máu mặt khác cũng không thiếu!
Thế nhưng Lâm Tinh Vũ lại tỉnh bơ như không, giống như uống nước ăn cơm, có thể đi thẳng vào Đế Dương Thành, đến để xử lý hai anh em làm chủ nhà họ Văn ở Đế Kinh là Văn Thiên Giao và Văn Thiên Phượng.
Lâm Tinh Vũ đã dặn toàn bộ người của mình chỉ cần đợi ở bên ngoài vây giết là được, tránh bứt dây động rừng.