CHƯƠNG
Nghĩ rồi, Vu Tắc Thành khoát tay ra hiệu, đám người dưới trướng đã ngụy trang ở trong các cửa hàng trên đường phố, chờ thời cơ hành động, lúc nào cũng sẵn sàng xông lên bắt người.
Lâm Tinh Vũ đi vào Đế Dương Thành, vô số các toà nhà cao lớn trong thành phố trông thật lộng lẫy hoành tráng. Ánh mắt của anh dán chặt vào một tháp chuông đặc trưng mang đậm phong cách của thế kỷ trước, tháp chuông có mười tám tầng.
Đây là toà tháp của nhà họ Văn, cũng là địa điểm anh hẹn sẵn với Văn Thiên Phượng và Văn Thiên Giao.
Sau khi Lâm Tinh Vũ nhận được báo cáo của Ninh Đằng thì vô cùng nóng lòng, muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện ở Đế Kinh để trở về tỉnh Đông Hải.
Vậy nên, anh tự mình xuống tầng hầm, đánh đập tra hỏi Văn Cửu một trận dã man, khiến anh ta phải dùng mật mã được mã hoá chủ động khai ra căn cứ mật của nhà họ Văn, liên hệ với Văn Thiên Giao, nói rằng sự việc đã ổn thoả, đêm nay gặp nhau ở tầng mười của toà nhà họ Văn để giao nộp tình báo.
Lúc này, ở tầng mười của tòa nhà họ Văn, trong một phòng khách xa hoa tráng lệ trải thảm đỏ mang đậm phong cách phương Tây.
Hàng chục người đàn ông mặc đồ đen với vẻ mặt lạnh lùng đứng thành một hàng ở cửa.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đỏ, chải tóc hất ngược ra sau, ngồi trên ghế sô pha bằng da, miệng ngậm điếu xì gà. Ông ta cầm ấm trà với vẻ mặt đắc ý, rót trà nói chuyện với hai người đàn ông giàu có.
Người đàn ông có khí chất ngời ngời này chính là Văn Thiên Giao nhà họ Văn ở Đế Kinh. Uy danh của ông ta trong khoảng thời gian này tại Đế Kinh phải nói là có một không hai, chiếm trọn sự chú ý, là một ông lớn tuyệt đối ở Đế Kinh với khối tài sản kếch sù không chỉ dừng lại ở con số trăm tỷ trong tay.
“Chú Hai, chú Ba này, chú Cửu nói với anh rằng mọi việc đã ổn thoả, các chú đoán thử xem, cái cái tên trùm Vu Tắc Thành không có mắt kia đang làm việc cho nhà nào?” Văn Thiên Giao thích thú nói, ông ta hút một điếu xì gà, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương đen rất to.
“Anh Giao à, em đoán không ra.” Văn Tam cung kính nói: “Em chỉ biết, cho dù là nhà nào đang âm thầm điều tra nhà họ Văn chúng ta thì đều đồng nghĩa với việc tự tìm đến cái chết!”
“Không sai! Anh Giao, theo như em thấy, kẻ dám đều tra hành trình của gia chủ Phượng chẳng khác nào đang khiêu khích nhà họ Văn chúng ta, cho dù kẻ đó là người của nhà họ Ninh hay họ Công Tôn, hoặc là nhà họ Từ chó chết kia.” Văn Nhị nói một cách hung hăng và kiêu ngạo: “Chúng ta đều có thể dễ dàng bóp chết bọn chúng! Ngay cả nhà họ Tề ở Đế Kinh này cũng đều bị chúng ta giết không sót mống nào, mấy nhà đó dám đến dây vào ổ kiến lửa sao? Tự tìm đường chết chắc?”
“Không đúng, không đúng.” Văn Thiên Giao cười một cách bí hiểm: “Đừng có quá coi thường đám nhà giàu ở Đế Kinh. Chúng ta có thể tiêu diệt nhà họ Tề là bởi vì có nhiều các yếu tố khác nhau…”
“Có điều, không cần biết là bè phái nào, chỉ cần dám xông tới làm càn với nhà họ Văn ta thì đều phải chết!” Văn Thiên Giao hưng phấn nói: “Đợi chú Cửu dẫn người về đây, anh mày phải hành hạ cái tên đưa tin đó một phen ra trò mới được, nghe nói nó vẫn không chịu mở miệng? Hay là nó là một tên tuổi trẻ khí thịnh biết võ? Hơ, đúng là không biết sống chết.”
“Phải rồi!” Văn Thiên Giao đột nhiên sực nhớ ra điều gì, nghiêm túc nói: “Anh nhận được tin, nghe nói Tề Vấn Đỉnh ở núi Tử Long đột nhiên tỉnh rồi? Tới đây hai chú thu xếp cho anh, chuẩn bị làm thịt Tề Vấn Đỉnh, chỉ cần lão rời khỏi núi Tử Long, lập tức giết chết!”
“Cái lão già này không đơn giản đâu, không được để ông ta quay lại cắn mình, phải diệt cỏ tận gốc.” Văn Thiên Giao nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Anh Giao xin yên tâm, chúng em trở về sẽ đi xử lý ngay cái lão già sống dai đó.” Văn Nhị kích động nói.
Là một sát thủ chuyên nghiệp, nếu anh ta có thể tự mình lập kế hoạch ám sát Tề Vấn Đỉnh, người từng là một nhân vật tầm cỡ, có địa vị tối cao của nước H, thì đó sẽ thực sự là một chiến tích hiển hách và là cơ hội để trở nên nổi tiếng trong giới sát thủ.
“Không bao lâu nữa, nhà họ Văn chúng ta sẽ thống trị Đế Kinh, đứng trên đỉnh cao nhất của kim tự tháp nước H, ha ha ha ha!”