CHƯƠNG
Tít.
Lâm Tinh Vũ cúp điện thoại, sau khi biết chân tướng thì ngồi lên xe chạy đến nhà họ Vương.
Biệt thự nhà họ Vương ở khu tây thành, thành phố Thanh Vân.
Trang trí lộng lẫy, phong cách cổ kính, một biệt thự lớn với hàng chục cánh cửa, hai cái cổng sơn màu đỏ cao mấy mét, trông bá đạo và uy phong hơn so với cổng nha môn thời cổ đại.
Lúc này, trong phòng khách biệt thự nhà họ Vương có mười mấy người đàn ông trung niên khí chất bất phàm ngồi đó.
Ông cụ nhà họ Vương – Vương Thành Đạo ngồi ở vị trí chính giữa, cả gương mặt đều là vẻ oán độc, Vương Thừa Càn ngồi ở một bên, sắc mặt phức tạp.
Hai bên phòng đều là người nhà họ Vương, bao gồm cả Vương Quốc Khang , Vương Tử Văn, ngay cả Vương Hiến và Trương Lệ cũng ngồi ở một vị trí hẻo lánh.
“Ông cụ Vương, chuyện đã giải quyết xong rồi, tôi đã mang người đến cho ông.”
Đinh Thần Nhất đắc ý nói, cầm trong tay một cục sắt, chỉ vào Trương Uyển Du, bước từng bước đi tới.
Sắc mặt Trương Uyển Du khó coi, bất lực bị đưa vào đại đường nhà họ Vương.
“Tốt lắm, Đinh đại sư, lần này làm phiền ngài rời núi, còn phải làm phiền ngài trông chừng người phụ nữ này giúp chúng tôi.” Vương Thành Đạo đắc ý cười nói, sau đó nhìn Trương Uyển Du bằng một ánh mắt oán hận.
“Trương Uyển Du, cái con nhỏ thối tha này rốt cuộc cũng đã rơi vào trong tay nhà họ Vương chúng tôi rồi! Cô dám cùng Thẩm Tam đến đánh chúng tôi à, cô đang tìm cái chết!” Vương Tử Văn đứng dậy, hung dữ nói.
“Con trai, con chuẩn bị kêu đám vệ sĩ của con đến đây, mặc dù con không thể làm chuyện đó, nhưng mà phải hủy hoại người phụ nữ này, để đám vệ sĩ của con thay phiên làm.” Sắc mặt của Vương Quốc Khang điên cuồng.
Hai người bọn họ đến bây giờ vẫn còn chưa khôi phục, đi vệ sinh cũng gặp vấn đề, không khác gì so với thái giám, lúc nào trên người cũng có mùi khai, hoàn toàn không thể gặp người khác, ngay cả ra mặt làm ăn cũng không có mặt mũi.
“Ha, Trương Uyển Du, cái con tiện nhân này cùng với thằng chồng phế vật Lâm Tinh Vũ của cô, lần trước mượn danh đại tiểu thư đánh vào mặt tôi à? Còn dám cấu kết với người ngoài đánh cậu cả Vương Tử Văn? Cô thật sự muốn chết rồi, đê tiện.” Trương Lệ chỉ vào mặt của Trương Uyển Du rồi mắng chửi, cả người đều là lửa giận.
Lần trước Trương Lệ bị Vương Hồng Lăng đánh không còn mặt mũi, không dám đi trả thù cô cả Vương Hồng Lăng, chỉ có thể ghi hận lên trên người Lâm Tinh Vũ và Trương Uyển Du.
“Hừ, chính là người phụ nữ này, đúng là tai họa.” Vương Thành Đạo hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường: “Nghe nói cái thằng chồng phế vật Lâm Tinh Vũ của cô ta dám cua Hồng Lăng chúng tôi, đúng là một đôi vợ chồng vô liêm sỉ.”
Nói xong, Vương Thành Đạo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Thừa Càn ở bên cạnh, trầm giọng nói: “Thừa Càn, con quản Vương Hồng Lăng cho tốt đi nha, có biết chưa?”
Ánh mắt Vương Thừa Càn phức tạp, thở dài không nói, đến bây giờ con gái Vương Hồng Lăng của mình vẫn còn bị ông cụ ra lệnh cấm ở trong khu biệt thự Vương thị, không cho phép ra ngoài, nghe con gái nói Lâm Tinh Vũ không phải là một người đơn giản.
Haiz, lần này ông cụ mất trí rồi, vì hai ba con Vương Quốc Khang mà phát cuồng như thế, đúng là không khôn ngoan gì hết.
Vương Thừa Càn thở dài trong lòng, Vương Quốc Khang làm ra loại chuyện tán tận lương tâm như thế, dù sao ông ta cũng khoanh tay đứng nhìn. Nói một câu không dễ nghe, hơn hai mươi năm nay đều là do ông ta quản lý sản nghiệp nhà họ Vương, để nhà họ Vương phát triển ngày càng hưng thịnh, nếu như không phải nể mặt tình cảm ba con, làm sao có thể cho phép Vương Thành Đạo và Vương Quốc Khang tùy tiện dùng cơ nghiệp mà mình vất vả tạo dựng để làm xằng làm bậy, gây chuyện thị phi?