CHƯƠNG
Chỉ như thế, mặt không biểu cảm đứng trong đại đường nhà họ Vương.
“Cậu là ai? Tại sao lại dám xông vào nhà họ Vương chúng tôi, cậu có tư cách gì đến nhà họ Vương?” Vương Thành Đạo lạnh giọng nói, nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi đột nhiên xông vào từ bên ngoài.
“Lâm Tinh Vũ, sao anh lại đến đây?” Trương Uyển Du kinh ngạc, mới phát hiện Lâm Tinh Vũ lại chạy đến đây, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác an toàn khó hiểu.
“Lâm Tinh Vũ? Cậu chính là thằng chồng phế vật của người phụ nữ này đó à?” Vương Thành Đạo nhíu mày, nhìn Lâm Tinh Vũ bằng ánh mắt khinh thường.
“Đúng vậy, ông cụ, chính là tên phế vật Lâm Tinh Vũ này còn quyến rũ cô cả nữa. Lần trước còn xúi cô cả đánh bọn cháu, ngài nhất định phải trút giận giúp cháu.” Trương Lệ vội vàng nói, nhìn Lâm Tinh Vũ bằng ánh mắt oán hận.
“Đúng vậy, ba, đây chính là cái tên phế vật không biết sống chết, còn kêu cô cả đánh vào mặt của con, lần trước còn đánh Tử Văn nữa.” Vương Hiến vội vàng nói.
Vương Tử Văn vừa nhìn thấy Lâm Tinh Vũ, đầu tiên là phẫn nộ oán độc, sau đó lại đắc ý cười ha hả: “Ha ha, đôi vợ chồng chó chết các người lại đồng thời có mặt ở đây. Được lắm, Lâm Tinh Vũ, ngày hôm nay tôi muốn rửa sạch nỗi nhục, để cái tên vô dụng là mày nhìn xem con vợ thối tha của mày bị người khác chà đạp như thế nào.”
Nói xong, Vương Tử Văn liền nhào tới ôm lấy đùi của Vương Thành Đạo, khóc lóc kể lể: “Ông nội ơi, ông nhất định phải trút giận giúp cháu, bây giờ cháu đã bị phế rồi, cả đời này chỉ hi vọng có thể trút bỏ cục tức trước đó.”
“Được.” Vương Thành Đạo quát lạnh một tiếng: “Lâm Tinh Vũ, cái tên vô dụng này còn dám dụ dỗ cô cả nhà họ Vương chúng tôi, còn châm ngồi gây sự, ngày hôm nay vợ cậu và cậu không thể bước ra khỏi cánh cửa nhà họ Vương được đâu. Thẩm Tam, trừ phi ông tiêu diệt nhà họ Vương chúng tôi, nếu không, ngày hôm nay chúng tôi cũng sẽ không cho ông thể diện.”
Thẩm Tam không dám lên tiếng thay Lâm Tinh Vũ, đổ mồ hôi trán nhìn Lâm Tinh Vũ.
“Cái đám nhà họ Vương các người, quỳ xuống dập đầu.” Lâm Tinh Vũ nhìn Vương Thành Đạo bằng một ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
“Nếu không, có tin hôm nay một cái tay của tôi, chỉ trong vòng năm phút, tôi sẽ giết chết từ trên xuống dưới biệt thự nhà họ Vương các người, ngay cả gà chó cũng không tha!”
“Tên phế vật nhà cậu nói cái gì vậy? Chỉ một tay mà muốn khiến nhà họ Vương chúng tôi chết không còn một mống sao?” Ban đầu Vương Thành Đạo bị cỗ sát khí trên người Lâm Tinh Vũ doạ sợ, sau đó lại giống như nghe được chuyện nực cười, bật cười lớn lên.
“Thật sự buồn cười chết người mất, tên phế vật nhà cậu thật sự hài hước. Có phải đã xem phim quá nhiều rồi đúng không?”
“Khoác lác ghê như vậy, cậu không biết xấu hổ sao?”
Vương Quốc Khang và Vương Tử Văn lập tức cười ha hả, mặt mũi tràn đầy vẻ khinh thường.
Những người nhà họ Vương ở đây cũng đều phản ứng giống như vậy, đầu tiên là bị khí thế sắc bén trên người Lâm Tinh Vũ doạ sợ, sau đó ôm bụng cười ha hả.
Đùa cái gì vậy, chỉ là một thằng con rể phế vật Lâm Tinh Vũ nổi tiếng khắp thành phố Thanh Vân này mà còn dám dõng dạc nói giết sạch người nhà họ Vương, tại sao lại giống như một tên ngốc vậy?
“Cậu không phải kẻ thiểu năng à? Cái tên phế vật Lâm Tinh Vũ nhà cậu, hơi một tý là giết cả nhà người ta, cho rằng mình là thần tiên sao?” Vương Thành Đạo vuốt râu, thần thái vô cùng đắc ý.
Lâm Tinh Vũ cười lạnh không nói, đột nhiên anh xông lên, thân ảnh giống như quỷ mị tóm lấy Đình Thần Nhất đang cầm súng ở trên người Trương Uyển Du, sau đó hung hăng tát một cái, đánh cho Đình Thần Nhất mờ mắt, lảo đảo hai vòng rồi ngã xuống đất.
“A! Mày dám đánh tao?” Sắc mặt Đinh Thần Nhất tràn đầy vẻ không dám tin nhìn Lâm Tinh Vũ, ông ta muốn nhặt súng ngắn lên, nhưng đột nhiên lại bị một cỗ sức mạnh từ trong cơ thể ông ta bộc phát ra, tạch tạch vỡ vụn xương bàn tay, rồi lan ra toàn thân, toàn bộ gân tay chân trong nháy mắt đều đứt hết, biến thành một kẻ tàn phế!