CHƯƠNG
“Đúng rồi, Uyển Du, người bên cạnh cậu là?” Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu tím đậm thắc mắc hỏi, ánh mắt nhìn Lâm Tinh Vũ không mấy thiện cảm.
“Anh ấy là. . .” Trương Uyển Du vừa định nói.
“Anh ta là trợ lý tổng giám của Uyển Du, trợ lý Lâm.” Một nữ sinh ăn mặc thời thượng cột tóc đuôi ngựa, trên mặt nở nụ cười, giành trước trả lời giúp Uyển Du.
Lâm Tinh Vũ nhàn nhạt cười cười, không nói lời nào.
Anh biết nữ sinh cột tóc đuôi ngựa này, là bạn thân của Uyển Du, Lý Nhã Yên.
“Ồ? Trợ lý Lâm, chào anh.” Người đàn ông mặc âu phục cười nói, đưa ra một tấm danh thiếp: “Tôi là Lữ Huy, tổng giám đốc của công ty xây dựng Húc Dương.”
Lâm Tinh Vũ khẽ gật đầu: “Chào anh.”
“Uyển Du, thật là giỏi quá nha, công ty còn sắp xếp cho cậu một trợ lý nữa!” Một nữ sinh mặc váy liền màu đen quyến rũ, có chút hâm mộ nói.
“Trợ lý tính là gì? Cậu không biết à, Uyển Du nhà chúng ta còn mua chiếc BMW series đó, công ty còn sắp xếp cho một lái xe riêng nữa cơ.” Biểu hiện Lý Nhã Yên tự hào, nói như đang khoe khoang chính mình vậy.
“Lợi hại! Thật đúng là tuổi trẻ tài cao!”
“Uyển Du, đã trở thành người phụ nữ thành đạt rồi.”
Nữ sinh ở đây không ai không tỏ vẻ hâm mộ.
“Được rồi, Nhã Yên khiêm tốt một chút đi, mọi người đâu có tệ hơn tớ đâu.” Trương Uyển Du khẽ cười, cũng hơi thỏa mãn được chút lòng hư vinh, dù sao nhiều năm qua cô chưa từng có cảm giác được mọi người vây quanh như vậy.
Mọi người nói chuyện rôm rả, Lâm Tinh Vũ và Trương Uyển Du đều ngồi xuống sofa.
Lúc này, Lý Nhã Yên đến gần Lâm Tinh Vũ, sắc mặt có chút không vui.
“Lâm Tinh Vũ, khó khăn lắm hôm nay Uyển Du mới được nở mày nở mặt một phen, anh dừng để cho cậu ấy phải xấu hổ mất mặt.” Lý Nhã Yên nói như cảnh cáo: “Anh tuyệt đối đừng có nói với bọn họ anh là chồng của Uyển Du, biết chưa?”
Lâm Tinh Vũ cười, không nói gì.
“Uyển Du cậu cũng thật là, sao lại đưa Lâm Tinh Vũ đến đây, cậu biết đấy, lần này tớ giúp cậu đi khoe khắp nơi, cậu sắp trở thành thần tượng trong mắt bạn học của lớp mình rồi.” Lý Nhã Yên tận tình khuyên bảo bên cạnh Trương Uyển Du, “Đừng để Lâm Tinh Vũ phá hoạt hình ảnh thần tượng của cậu đó.”
Lý Nhã Yên ra sức xui khiến Trương Uyển Du, không hề để ý đến Lâm Tinh Vũ ngồi ở bên cạnh.
“Được rồi, Nhã Yên, hôm nay chúng ta họp lớp, không nói mấy chuyện này nữa.” Trương Uyển Du nghiêm mặt nói.
Lúc này, một nữ sinh đề nghị: “Hôm nay chúng ta họp lớp, cũng có ý chúc mừng Uyển Du, nào, mọi người cùng uống một ly đi.”
“Cạn ly!”
“Vui vẻ!”
Một đám người cùng đứng dậy uống cạn ly bia.
Chờ mọi người ngồi xuống hết rồi, Lữ Huy bỗng lấy ra một chiếc hộp quà nhỏ tinh xảo từ trong túi, mở hộp ra, bên trong là một dây chuyền phỉ thuý quý giá lóng lánh ánh quang, cực kỳ chói mắt, nhìn qua là biết chất lượng hảo hạng.
“Uyển Du, chúc mừng cậu thăng chức tổng giám tập đoàn, đây là món quà nhỏ của tôi, mong cậu nhận lấy.” Lữ Huy đi đến trước mặt Trương Uyển Du, đưa chiếc hộp qua.