CHƯƠNG
“Woa! Cái này mà bảo là quà nhỏ à? Mấy ngày trước tớ nhìn thấy sợi dây chuyền phỉ thuý này ở một cửa hàng trang sức, phải mấy chục triệu đó. Chất ngọc này nhìn là biết tốt rồi.” Một bạn học nữ hai mắt phát sáng nhìn sợi dây chuyền phỉ thuý kia.
“Ra tay hào phóng quá, anh Lữ, chuỗi vòng cổ này của anh cũng phải hơn triệu phải không!” Một người đàn ông tán thưởng nói.
“Chậc chậc, anh Lữ, anh làm thế cứ như đang cầu hôn Uyển Du vậy?” Lại có một bạn học nữ xinh đẹp đùa giỡn nói.
Đối diện với sự săn đón của Lữ Huy, sắc mặt Trương Uyển Du có chút khó coi.
“Uyển Du, đây chỉ là một chút tâm ý nhỏ của tôi.” Lữ Huy thể hiện phong độ rất là tao nhã, vẻ mặt cười nói.
“Uyển Du, cậu xem nam thần Lữ Huy người ta đã nói thế rồi, cậu nhận quà đi.”
“Phải đó, tớ cũng hâm mộ cậu chết đi được, nam thần Lữ Huy, sao cậu không tặng cho tớ một sợi dây chuyền hả?”
“Đúng vậy, tớ nhớ ra rồi, lúc trước còn ở trường trung học anh Lữ đã từng vất vả theo đuổi Uyển Du đó?”
Cả đám bạn học nữ sắc mặt thú vị, bắt đầu trêu đùa.
Khóe miệng của Lữ Huy lộ ra nụ cười đắc ý, đây chính là hiệu quả mà anh ta muốn.
“Lữ Huy, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không nhận món quà của cậu đâu.” Trương Uyển Du nói nghiêm túc.
“Đừng khách sáo nữa, Uyển Du, tôi đích thân giúp cậu đeo lên nhé, dù gì cũng phải thử xem. Cậu là nhà thiết kế trang sức, chắc hẳn cũng thích sợi dây chuyền này phải không?” Lữ Huy cười nói, chậm rãi lấy sợi dây chuyền ra đi về phía Trương Uyển Du.
Anh ta nhìn làn da vô cùng mịn màng của Trương Uyển Du, trong mắt càng lộ ra ý tứ tham lam.
Ngay từ thời trung học, anh ta đã vô cùng khao khát có được thân thể của cô hoa khôi xinh đẹp Trương Uyển Du này rồi, nhưng theo đuổi bằng mọi cách mà vẫn không được.
Hễ chỉ cần có một chút cơ hội theo đuổi Trương Uyển Du là anh ta đều không bỏ qua.
Sắc mặt Trương Uyển Du cực kỳ khó coi, lại ngại vì ở đây đều là bạn học trung học, không tiện biểu hiện ra.
Lúc này Lữ Huy hơi có cảm giác bất lực.
“Uyển Du đã nói là không cần quà của anh, anh nghe không hiểu à?”
Lâm Tinh Vũ đứng dậy, vươn tay chặn Lữ Huy lại, mặt không biểu cảm nhìn Lữ Huy.
“Trợ lý Lâm, anh có ý gì?” Đầu lông mày Lữ Huy khẽ cau lại, lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Vũ.
“Tôi tặng quà cho tổng giám Trương của các người, một trợ lý nhỏ nhoi như anh cũng dám cản tôi?” Lữ Huy hống hách nói, trực tiếp trở mặt: “Anh là cái thá gì? Để cho anh vào phòng bao này uống rượu đã là nể mặt anh rồi. Tôi là bạn học trung học của Uyển Du, anh lại có thân phận gì mà quyết định thay Uyển Du?”
Anh ta là tổng giám đốc công ty xây dựng Húc Dương, nắm trong tay công ty có tài sản mấy chục tỷ, cũng được coi là người có chút thân phận rồi.
Càng đừng nói, ba của anh ta cũng là tay lão làng trong ngành xây dựng thành phố Thanh Vân, đúng chuẩn phú nhị đại.
Nếu tự nhận cũng coi như là giàu có cao ráo đẹp trai, hoàn toàn xứng với thiên kim nhà họ Trương ở thành phố Thanh Vân.
Ngay cả thân phận tổng giám tập đoàn Trương thị của Trương Uyển Du anh ta cũng không để vào mắt.
Một trợ lý tổng giám nho nhỏ, thật không biết trời cao đất dày lại dám làm anh ta bẽ mặt.