CHƯƠNG
“Cũng đúng. Dù sao cũng là chàng rể bất tài nổi tiếng của nhà họ Trương. Có lẽ người ăn trộm trang sức kia đã nghe danh trợ lý Lâm rồi, cảm thấy tội nghiệp trợ lý Lâm nên đã tự trả trang sức lại cho công ty cũng chưa biết chừng.” Trương Tuyết Nhàn cũng cười đắc thắng, điên cuồng mỉa mai.
Vợ chồng Trương Tuyết Nhàn hoàn toàn không kiêng dè, nhìn hai người Lâm Tinh Vũ nở nụ cười đắc ý.
Trong mắt hai vợ chồng họ, hai người Trương Uyển Du và Lâm Tinh Vũ này nghèo kiết hủ lậu, không biết trời cao đất dày, nghĩ rằng mình làm tổng giám thiết kế thì sẽ đấu được với hai người bọn họ, thật nực cười .
Vào lúc này, một số nhà thiết kế trang sức khác và lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn đi đến, nhìn Lâm Tinh Vũ và Trương Uyển Du với vẻ suy ngẫm, như thể đang xem một trò đùa.
“Chị Ngưng này, tôi thấy không cần nói nhiều với hai kẻ ếch ngồi đáy giếng này đâu. Chỉ là tội nghiệp loại người nghèo kiết hủ lậu, cho dù tổng giám đốc Ngô có cho bọn họ một cơ hội, cũng đừng vọng tưởng lên trời, chung quy cũng chỉ là một tên mạt rệp, sắp phải cút khỏi công ty rồi.” Một nữ lãnh đạo cười nhạo.
“Đúng là tới đây làm mất mặt, hôm nay có bao nhiêu phóng viên và người nổi tiếng có mặt ở đây. Bọn họ đã làm hỏng một dự án lớn như vậy, còn dám ngang nhiên đến triển lãm trang sức.”
“Ai, chẳng phải lúc đó Trương Uyển Du người ta muốn trải nghiệm đãi ngộ của tổng giám lần cuối sao, đây là cơ hội cuối cùng trong đời. Sau khi triển lãm trang sức kết thúc, mất chức tổng giám, chỉ bằng cô ta liệu có tham gia được loại triển lãm cao cấp như thế này nữa không?”
“Các người…” Trương Uyển Du khẽ cắn môi, vô cùng tức giận.
Lâm Tinh Vũ nói: “Uyển Du, đừng để ý tới bọn họ. Triển lãm hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua đó ngồi đi.”
Trương Uyển Du gật đầu, hai người xoay người đi về phía bên trong phòng triển lãm.
“Chờ chút!”
Lúc này, Trương Tuyết Nhàn bỗng ngăn trước mặt bọn họ.
“Hai người nghĩ bây giờ mình còn có tư cách ngồi ghế VIP à?”
“Bảo vệ, ngăn hai người kia lại.”
Trương Tuyết Nhàn ra oai nói, phất tay, lập tức có ba bốn nhân viên mặc đồng phục bảo vệ đi tới.
“Hai người này không đủ tư cách đi vào, nhưng lại muốn vào chỗ ngồi, đây rõ ràng là muốn gây rối tại triển lãm, mau đuổi họ ra ngoài!” Trương Tuyết Nhàn không hề khách sáo nói “Hai người, mời đứng lại.” Bốn nhân viên an ninh nghiêm nghị nói, đưa tay chặn đường đi của hai người Trương Uyển Du.
“Ý cô là gì? Tôi là tổng giám thiết kế của tập đoàn, sao lại tôi không được vào?” Trương Uyển Du tức giận nói.
“Ha ha.” Trương Tuyết Nhàn khinh bỉ cười lạnh: “Trương Uyển Du, đừng quên cô đã phạm phải sai cực lầm lớn trong dự án Thế Giới Chi Vương, cô làm hỏng dự án, cô sẽ sớm bị sa thải khỏi vị trí giám đốc. Cho nên chỗ ngồi ban đầu vốn là của cô đã được sắp xếp cho người khác rồi, triển lãm đã không còn chỗ cho hai người nữa.”
“Đương nhiên là, hai người muốn xem trang sức, có thể đứng xem. Còn muốn đi vào chỗ VIP ngồi thì nằm mơ đi!” Trương Tuyết Nhàn lạnh giọng nói.
“Cô dựa vào đâu mà xếp chỗ của chúng tôi cho người khác?” Trương Uyển Du chất vấn.
“Tổng giám Lưu, ông là người phụ trách triển lãm, ông mau giải thích cho họ đi.” Trương Tuyết Nhàn vẫy tay, một người đàn ông trung niên mặc vest chậm rãi đi tới.
“Tổng giám Trương, à không, Trương Uyển Du. Với tư cách là người phụ trách triển lãm này, tôi chính thức thông báo với cô rằng chỗ ngồi của cô và Lâm Tinh Vũ ở hàng ghế VIP của triển lãm trang sức này đã bị tôi hủy bỏ. Cho nên, hai người không đủ tư cách đi vào.” Tổng giám Lưu cười nói, nhưng trong mắt không hề che giấu vẻ mỉa mai.
“Các người thật quá đáng!” Trương Uyển Du giận dữ nói, siết chặt tay.