CHương :
Lại nghe thấy Lâm Dương cười nhạt: “Chỉ đơn giản là do tôi đã tố cáo những hành vi sai trái của vài xí nghiệp, vậy nên mới bị trả thù như này!”
“Nhưng bây giờ có hơn trăm công ty đang trấn áp anh!” Một phóng viên thẳng thắn, không nhịn được nói.
“Đúng vậy đó, anh muốn biết tại sao không?” Lâm Dương nhìn hắn cười hỏi.
“Tại sao?” Người đàn ông sững sờ hỏi Lâm Dương.
“Bởi vì tôi phá vỡ quy củ!” Lâm Dương cười nói.
“Phá vỡ quy củ?” Phóng viên ngay thẳng kia hiển nhiên không hiểu điều này có nghĩa là gì.
Lại nghe Lâm Dương nói: “Cậu bạn này, tôi hỏi cậu, nếu cậu chơi đá bóng với một nhóm bạn, kỹ năng đá bóng của cậu rất tốt được đánh giá cao. Mà những người bạn kia kĩ năng không tốt, còn hay phá hoại, làm vỡ cửa sổ nhà người ta, đá bóng làm bị thương con gái nhà người ta, thậm chí còn nói muốn đánh chết con gái nhà người ta. Mà cậu lại đi tố cáo đám bạn đấy, vậy cậu cảm thấy đám bạn cậu sẽ để cậu yên sao?”
Người phóng viên kia ngẩn ra một lúc, ngây người lắc đầu: “Sẽ không…”
“Đúng vậy, họ sợ cậu tố cáo họ, sợ kỹ thuật đá bóng của cậu quá tốt, sẽ làm lu mờ họ. Vậy nên họ sẽ nghĩ cách đá cậu ra khỏi đội! Để cậu không có chỗ đứng! Cậu bạn này, tôi giải thích vậy cậu đã hiểu chưa?” Lâm Dương mỉm cười nói.
Lời này vừa nói ra, các phóng viên tại đấy lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Khán giả cả nước cũng sôi trào.
Về phần đám người Lâm Huy, Đỗ Chí Cường đang ở trước TV, vẻ mặt u ám nghiến răng nghiến lợi.
“Giám đốc Lâm, Con chó này rõ ràng đang châm chọc chúng ta!” Đỗ Chí Cường giận dữ mắng.
“Đương nhiên nghe tôi nghe thấy rồi!
Cũng chỉ giỏi khua môi múa mép, không có gì ghê gớm, để xem nó còn nhảy nhót được tới khi nào!” Lâm Huy hừ lạnh.
Mọi người sôi nổi gật đầu.
Tại buổi họp báo.
“Nói như vậy, Lâm thần y, ngài là vì tố giác những xí nghiệp trái pháp luật nên mới bị trả thù, có phải không? Nếu đã như vậy, ngài định ứng phó ra sao?” Một phóng viên nữa hỏi.
“Tôi tin tưởng xã hội là công bằng, pháp luật bình đẳng, bất cứ ai ở trước pháp luật đều bình đẳng. Hành vi trả thù của họ đương nhiên sẽ bị pháp luật trừng trị. Tôi không cần ứng phó, tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình.” Lâm Dương mỉm cười nói.
Mọi người sôi nổi gật đầu.
“Chủ tịch Lâm, nghe nói những nhà máy dưới quyền Dương Hoa buộc phải đình chỉ vì những nhà cung cấp nguyên liệu đã chấm dứt hợp đồng với ngài. Không biết có đúng không?” Một phóng viên khác hỏi.
Ngay khi câu hỏi được đưa ra, Lâm Dương im lặng.
Các phóng viên rất tò mò.
Câu hỏi này cũng không có gì sắc bén, tại sao Chủ tịch Lâm phải suy nghĩ lâu vậy?
Mã Hải ở bên cạnh lo lắng, vội nhận lời thay, nặn ra một nụ cười: “Giờ thì đúng là như vậy. Chúng tôi đang cố hết sức để liên lạc lại với những nhà cung cấp này hi vọng có thể tiếp tục hợp tác với họ.”
“Vậy xin hỏi giám đốc Long, nếu ngài không thể liên hệ được với họ thì Dương Hoa Sẽ ra sao?”
“Cái này…”
“Nếu như nhà máy đình chỉ sản xuất, vậy có thể dẫn đến phá sản không?”
“Nhà máy của Dương Hoa đóng cửa, không thể sản xuất ra sản phẩm mới, điều này ảnh hưởng gì đến Dương Hoa nói chung ạm “Công ty Dương Hoa có gì vậy mà cắt giảm biên chế không?”
“Chủ tịch Lâm, ngày có thể trực tiếp trả lời những câu hỏi này không?”
Phóng viên này dường như đã chuẩn bị từ trước lần lượt tung ra những câu hỏi sắc bén.
Sắc mặt người bên Dương Hoa cũng trở nên thiếu tự nhiên.
Lâm Huy ngồi trước TV thấy vậy thì cười ra tiếng.
“Đây là người do chúng ta sắp xếp ư?” Đỗ Chí Cường nói “Đương nhiên rồi, nếu không sắp xếp những người này làm sao có thể khiến họ Lâm kia xấu mặt?” Lâm Huy cười nói.