Chương :
Nếu vậy ba ngày sau anh ta phải nói với công chúng như thế nào? Nếu là giả thì danh dự của Dương Hoa có thể bị hủy hoại hoàn †oàn!” Lâm Huy lạnh lão nói.
“Chú Lâm, chúng ta phải làm gì bây giờ?
Nếu việc này thành công, tất cả nỗ lực của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể!” Đỗ Chí Cường vội hỏi.
“Đừng vội! Loại thuốc mới này không phải còn chưa đưa ra thị trường sao? Nếu chưa đưa ra thị trường, chúng ta vẫn còn cơ hội!” Lâm Huy híp mắt.
“Giám đốc Lâm, ngài có cách ư?”
Toàn bộ ánh mắt của các đại lão đổ dồn về phía Lâm Huy.
“Rất đơn giản, lập tức sai người tìm nơi sản xuất loại thuốc mới này, sau đó…” Lâm Huy không nói tiếp nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý ông.
“Ý của giám đốc Lâm là…”
“Chúng ta không cần đem chôn chỗ thuốc này, chỉ cần nghĩ cách kéo dài thêm vài ngày. Như vậy Dương Hoa nhất định sẽ bị chịu thiệt hại. Nếu có thể thì lấy cắp công thức mang về sản xuất. Từ đó Dương Hoa sẽ chết không chỗ chôn!” Lâm Huy cười nói.
“Nếu vậy, chúng ta sẽ phải dốc toàn lực!”
“Có thể sai ai lập tức sai đi làm!”
“Lúc này không nên nhẹ tay nữa!”
“Được!”
Đám đại lão đưa ra quyết định, lập tức móc điện thoại ra an bài.
Lâm Dương đang đứng ở trung tâm đã về tới văn phòng, Mã Hải vui sướng chạy vào: “Chủ tịch Lâm, từ khi ngài công bố tin tức về loại thuốc đặc trị tiểu đường, thị trường chứng khoán đã bắt đầu tăng lại.
Không chỉ như vậy, rất nhiều bên còn gọi điện muốn cùng chúng ta thảo luận về loại thuốc đặc trị này. Đây là cơ hội của chúng ta, chúng ta phải tận dụng triệt để cơ hội này mà xoay người!”
“Rèn sắt khi còn nóng, tuyên bố tin †ức,tìm nhà cung cấp nguyên liệu!” Lâm Dương nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm.”
Mã Hải gật đầu, lui xuống sắp xếp.
Tin tức như vậy bùng nổ, Dương Hoa một lần nữa lại trở thành tiêu điểm của mọi người. Đúng lúc này điện thoại trên bàn vang lên, Lâm Dương nhìn thấy một dãy số, cười nhạt.
“Cuối cùng cũng gọi tới, lần này ắt hẳn không còn băn khoăn gì rồi đi?”
Lâm Dương nhấn nút nghe.
“Trịnh tướng quân, có chuyện gì không?”
Lâm Dương cười nhạt nói.
“Thằng nhóc này, chuyện này là thế nào?
Có chiêu sát thủ như vậy cũng giấu không nói cho tôi biết? Làm tôi thiếu chút nữa bị cậu dọa chết!” Giọng Trịnh Nam thiên từ bên kia truyền đến mang theo vài phần trách cứ.
“Tôi cũng là bất đắc dĩ, nếu đem chuyện này để lộ ra ra, đối với kế hoạch tiếp theo của tôi sẽ rất bất lợi.” Lâm Dương lắc đầu nói.
“Được rồi, nhóc con, càng ngày càng lắm mưu!” Trịnh Nam Thiên cười ha hả nói.
“Trịnh tướng quân, ông gọi điện cho tôi chỉ vì nói chút chuyện phiếm này sao?” Lâm Dương hỏi.
“Đương nhiên là không rồi, nhóc con…
Tôi chỉ muốn nói với cậu thuốc này của cậu nhất định có thể tạo phúc cho nhiều người, thuốc mới được đưa ra thị trường, một giây một phút cũng không thể kéo dài. Đây là chuyện đại sự của quốc gia, rất nhiều nhân vật lớn phía trên đang nhìn chằm chằm, cho nên tôi muốn tận lực giúp đỡ cậu.” Trịnh Nam Thiên cười nói.
Lâm Dương hiểu ý Trịnh Nam Thiên.
Trong tình cảnh trước mắt của Dương Hoa, chỉ có ông là có thể giúp đỡ, loại thuốc mới này xét cho cùng cũng làm liên lụy đến nhiều người.
Trước đây Trịnh Nan Thiên không dám ra tay bởi đám người Lâm Huy còn chỗ dựa phía sau, nhưng bây giờ thì khác, loại thuốc mới này đã kéo cho Lâm Dương rất nhiều chỗ dựa, mà Trịnh Nam thiên cũng có lý do ra tay. Cho nên ông mới không hề cố ky.”