Chương :
“Ông tính giúp tôi như thế nào?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Cậu cần tôi giúp gì?” Trịnh Nam thiên hỏi ngược lại.
Lâm Dương suy nghĩ một lúc thấp giọng nói: ‘Mấy nhà máy dược của tôi có khả năng sẽ xảy ra vấn đề, tôi muốn ông phái người đi trông coi giúp tôi.”
“Nhà máy dược?”
Trịnh Nam Thiên ngẩn ra, giận tím mặt: “Bọn chúng thật to gan! Ngay cả cả thuốc cứu mạng người cũng dám động tay vào?
Bọn chúng coi đây là vô pháp vô thiên sao?”
Lâm Dương lắc đầu: “Đừng bao giờ khinh thường lòng người, đặc biệt là ngay lúc này.
Trên thế giới lòng người là thứ không thể đoán được.
Cho dù có đoán trúng, cũng nên làm như không biết.
“Nói đi nhóc con, nhà máy mà cậu cần tôi trông là gì? Bây giờ tôi sẽ phái người qua đói”
“Đương nhiên là nhà máy sản xuất thuốc, tôi đã thành lập ba nhà máy sản xuất thuốc để chế biến thuốc đặc trị, công nhân đã có đủ, chỉ chờ lấy hàng thôi. Nhưng tôi nghĩ đám người Lâm Huy chắc chắn sẽ không để tôi thuận lợi ra mắt loại thuốc mới lên thị trường! Sẽ có người đến phá đám, hơn nữa bọn chúng còn muốn triệt để tiêu diệt tôi. Mà không lấy mất con át chủ bài của tôi thì không thể đạp tôi xuống cho nên tôi nghĩ có khả năng bọn họ sẽ dùng những hành động quá kích.”
“Ý cậu là bọn họ sẽ đánh chủ ý vào đơn thuốc?” Trịnh Nam Thiên hỏi.
“Khó nói, nhưng đề phòng vẫn hơn.”
“Đơn thuốc kia hiện giờ đang ở đâu?”
“Đương nhiên là ở chỗ tôi, thế nhưng ở nhà máy vẫn có người phân tích khái quát được, dù sao chế tạo thuốc cũng là dựa vào công thức mà làm.”
“Được, bây giờ tôi sẽ phái người qua đó!
Đơn thuốc mới này của cậu được tôi bảo định rồi!”
Trịnh Nam Thiên nói xong lập tức tắt máy.
Lâm Dương buông điện thoại xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Nam Thiên ra tay, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Bây giờ chỉ chờ đợi xem diễn biến tình hình.
Vo…VO…VO… VO….
Lúc nấy điện thoại rung lên, Lâm Dương thu hồi ánh mắt, hơi nhíu mày.
Là Lưu Ái Vân gọi.
“Sao vậy?” Anh nhấn nút nghe.
“Đang ở đâu? Đi ăn cơm với em.” Giọng của Lưu Ái Vân ở đầu dây bên kia hơi khàn khàn.
Thấy giọng của Lưu Ái Vân không đúng cho lắm…. Lâm Dương nhẹ giọng hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Nút giao đường cao tốc Cao Tân.”
“Đợi anhI”
Lâm Dương bình tĩnh nói sau đó tùy tay cầm một chiếc chìa khóa Lamborghini trên bàn, đi về phía nút giao đường cao tốc Cao Tân.
Lưu Ái Vân mặc một bộ đồ làm việc đứng ở đó như một phong cảnh tuyệt đẹp khiến người ta mê mẩn.
Người qua đường đường đều liếc mắt nhìn cô.
Lúc này tiếng động cơ xe thể thao của Lâm Dương truyền đến đến, thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.
“Loại phụ nữ hám giàu!”
“Mẹ nó! Có tiền sướng thật!”
Lưu Ái Vân làm như không nghe thấy mấy lời ra tiếng vào này, kỳ lạ thay, khi cửa xe kéo xuống lại thấy Lâm Dương ngồi bên trong.