Chương :
“Thật vậy sao? Thế thì cứ đợi Mã Hải đến đây đi.” Lâm Dương hình như không muốn nói nhiều với bọn họ.
“ Không sao, vẫn còn phút nữa, cậu có thể từ từ suy nghĩ” Người đàn ông trung niên nói một cách lạnh lùng.
“ Không, thực tế là chỉ còn phút nữa là Mã Hải liền đến đây rồi.” Lâm Dương nhìn thời gian, bình tĩnh đáp.
“ phút? Cậu nghĩ là chủ tịch Long biết bay hay sao?” Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Lâm Dương.
“ Ông ấy không biết bay, nhưng tôi nghĩ ông ấy sẽ chạy quá tốc độ mà đi”
“ Chạy quá tốc độ”
Mọi người đều không hiểu ý nghĩa câu nói này của Lâm Dương.
Tô Nhan càng thêm phần bối rối.
Không hiểu tại sao, hôm nay cô cứ cảm thấy Lâm Dương có chút gì đó là lạ…
Nói thẳng ra là giống như biến thành một người khác vậy.
Không còn là người trầm lặng ít nói như trước nữa Không còn là người giống như trước kia sợ hãi loại chuyện này nữa!
Cái chính là…trên người anh ấy toát ra sự tự tin mà trước đây chưa bao giờ có.
Đúng, chính là sự tự tin!
Dường như trời có sập xuống anh ấy cũng không sợ.
Đứng trước cha con nhà họ Vương… anh càng không để vào mắt!
Tại sao lại có thể như thế…
Chẳng lẽ là Lâm Dương sau khi đạt giải đã cho anh ấy sự tự tin như vậy?
Có vẻ như lời các cụ nói này xưa không có sai.
Có tiền mới có sức mạnhI!
Nhưng mà…cho dù là có tiền đi chăng nữa, cũng không nên ngạo mạn như vậy chứ!
Đối phương là người thiếu tiền chắc?
Hơn nữa đối phương không chỉ có tiền mà còn có quan hệ tốt, là nhân viên cấp cao của Dương Hoa! Lâm Dương dựa vào cái gì mà đấu với họ?
Tô Nhan thở gấp, nhưng chuyện đã đi đến bước này rồi, cô ấy cho dù có muốn khuyên cũng không kịp nữa rồi…
Bỏ đi.
Để xem mọi chuyện diễn biến thế nào đã.
Tô Nhan thở dài, vẻ mặt bất lực.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua.
Bầu không khí trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh.
Cửa chính đã bị chủ nhà hàng đóng lại rồi.
Vương Hào đã ra mặt, tất nhiên sẽ không cần phiền đến cảnh sát, loại chuyện cá nhân này tự giải quyết với nhau là thích hợp nhất.
Tô Nhan cảm thấy mỗi một phút trôi qua dài như một năm vậy.
Cuối cùng.
Keng keng!
Cửa mở ra, Mã Hải thở hổn hển đi vào người đầy mồ hôi.
“ Chú Long?” Vương Tử Tường kinh ngạc.
“ Chủ tịch Long, ông đến rồi?”
Chương :
Vương Hào ngạc nhiên, vội nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay.
Thật sự….đúng phútI!
Chuyện này là thế sao?
Sao có thể…Ông ta sao lại đến nhanh như vậy? Chẳng nhẽ, ông ta thật sự vượt tốc độ sao?
Mã Hải quan tâm chuyện này như vậy sao? Nhanh như vậy đã đến rồi?
Một dự cảm chẳng lành nổi lên trong lòng Vương Hào.
“ Chào chú Long!” Vương Tử Tường nhanh nhẹn ra chào hỏi.
Mã Hải chạy chậm qua, vội vàng khom lưng, cúi đầu với Lâm Dương: “ Chủ…”
Thế nhưng chữ “tịch” còn chưa nói ra, Mã Hải như nhận ra điều gì đó, vội vàng xoay người, liền nhìn thấy Tô Nhan đang đứng kế bên ngẩn người nhìn ông.
Hỏng rồi!
Mã Hải sợ hãi trong lòng, vội chuyển chủ đề: “ Cậu Lâm, xin chào!”
Nói xong liền đưa tay ra.
Nhưng… Lâm Dương không thèm dơ tay ra bắt…
Mã Hải trong lòng có chút hãng.
Lâm Dương không đến bắt tay…rất rõ ràng, chủ tịch Lâm đang rất tức giận.
Mã Hải đột nhiên xoay người, trong lòng đã không còn kiêng dè gì nhiều nữa, liếc nhìn thấy nhà hàng lộn xộn, lại nhìn về phía hai cha con nhà Vương Hào, thấp giọng nói: “
Cậu Lâm, cậu đưa cô Ái Vân về trước đi.”
“Được”
Lâm Dương gật đầu, quay sang nói với Tô Nhan vẫn đang ngẩn người: “Ái Vân, anh đưa em về trước.”
“ Hả? Đi…đi về?”
Tô Nhan ngơ ngác nhìn Lâm Dương, não còn chưa phản ứng kịp những gì vừa xảy ra.
Có thể đi được rồi sao?
Dễ dàng như vậy?
Không có phiền phức gì sao?
Mã Hải không phải là đứng về phía cha con Vương Hào kia hay sao?
Vương Tử Tường cũng mơ hồ không hiểu gì, lo lắng nói: “ Chú Long, không thể để tên khốn đó đi được!”
“Im mồm!”
Không đợi Mã Hải mở miệng, Vương Hào đã lên tiếng chặn lại.
Vương Tử Tường cả người run lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía cha mình.
Lúc này, anh ta mới chú ý đến sắc mặt của cha mình đã chuyển sang tái nhợt, mặt cắt không ra giọt máu nào, thậm chí…người ông cũng bắt đầu run lên.
Sao lại như vậy?
Não của Vương Tử Tường như muốn nổ tung, hoàn toàn trống rỗng.
Anh không phải là một thằng ngu, và anh cũng nhận ra rằng chuyện này có gì đó không đúng!
Mã Hải vừa đến đây liền đi chào hỏi Lâm Dương! Hơn nữa…còn chủ động đề nghị đưa Tô Nhan về trước!
Rất rõ ràng, Mã Hải không đứng về phía cha con bọn họ, mà là..đứng về phía Lâm Dương kial Cả Giang Thành, ai có thể khiến Mã Hải làm như vậy ?
Ngoài chủ tịch Lâm ra thì không có người thứ hail Nhưng mà…người này là Lâm Dương!
Không phải chủ tịch Lâm!
Đầu óc Vương Tử Tường như đứng hình, người đã hoàn toàn không còn có thể nghĩ ra gì nữa cả.
Lúc này, Lâm Dương đã kéo tay Tô Nhan đi ra ngoài.