Chương :
Tô Nhan như khúc gỗ, cứ thế cừng nhắc để cho Lâm Dương kéo đi, ra khỏi cửa.
Hai người kia vừa đi, khuôn mặt của Mã Hải như sụp đổ.
Vậy người kia rốt cuộc…là ai?”
Vương Hào giọng ấp úng nói, dường như ông đang cố rặn ra vài chữ từ trong họng thốt ra.
Mã Hải hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại.
Im lặng một hồi mới từ từ thốt ra ba chữ.
“ Chủ tịch Lâm”
Ba từ này vừa phát ra, Vương Hào lùi lại mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Bại”
Vương Tử Tường vội vàng đỡ Vương Hào.
Vương Hào cả người đứng vững, nhưng nhắm mắt lại, cười lớn.
Đó là nụ cười đau khổ.
Là nụ cười tuyệt vọng.
“Hahahaha”
Cả một nhà hàng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng cười của Vương Hào.
Vương Tử Tường cuối cùng cũng nhận ra bản thân đang gặp rắc rối, khóc lên nói: “ Ba, Ba không sao chứ? Ba đừng dọa conl Chuyện này…chuyện naỳ rốt cuộc là sao?
Rốt cuộc con đã phạm tội gì?”
Sau đó…Vương Hào không trả lời, chỉ nói với giọng điệu tuyệt vọng.
“ Ai có thể nghĩ đến người bị coi là kẻ bị cắm sừng lớn nhất Giang Thành kia! Đứa con ở rể mà chẳng ai coi ra gì kia lại chính là người đứng đầu Giang Thành, chính là chủ tịch Lâm tối cao của Dương Hoa… Ai có thể ngờ đến chứ? Ai có thể ngờ đến cơ chứ?”
“ Chủ tịch Lâm…cậu trốn cũng thật sự kĩ đấy!”
Vương Hạo thì thầm, đến cuối cùng anh †a gào lên, đôi mắt đỏ như máu.
“ Đúng thế, ai có thể ngờ tới chứ? Khi tôi biết chủ tịch Lam, anh ta….thật sự chỉ là một thằng con rể, chứ không phải cái gì mà bác sĩ Lâm thiên tài , cái gì mà chủ tịch Lâm!”
Mã Hải cũng cười một cách đau khổ.
Oanh! Tiếng động cơ vang lên trêu đường lớn.
Bên trong xe, Lâm Dương yên lặng lái xe.
Tô Nhan cúi đầu, như là đang suy nghĩ cái gì, đôi tay nhỏ bé liên tục xoăn vào nhau, đường như vô cùng rối rắm.
Dường như vẫn chưa thể hiểu sự sắp xếp trong việc đó.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Mã Hải… Vì sao đối với anh cung kính như vậy?”
Cuối cùng, Tô Nhan ngẩng đầu lên, lên tiếng chất vấn.
Tuy rằng Mã Hải không có khom người cúi đầu đi xuống, nhưng hắn chính là lại chủ động bắt tay Lâm Dương.
Có thể làm cho Mã Hải chủ động bắt tay, cả Giang Thành chỉ có thể đếm được trêu đầu ngón tay.
“Vậy cô cảm thấy nguyên nhân là gì?”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Tôi không rõ ràng lắm.”
Tô Nhan lắc lắc đầu.
“Kỳ thật đáp án rất đơn giản.”
“Đáp án gì co?”