Chương :
Tô Nhan lập tức vặn vẹo cổ, gắt gao nhìn theo anh.
“Bởi vì, tôi… Chính là Lâm Đổng!”
Lâm Dương lãnh đạm cười.
Hắn nếu không cười chân thật, nụ cười này, thật làm cho Tô Nhan có chút không tin Chính là biểu hiện của Mã Hải lúc trước, lại quá mức khác thường…
Tô Nhan sao có thể nghĩ đến điều đó? “Tôi đã biết!”
Đột nhiên, Tô Nhan như là ý thức được cái gì, thấp giọng kêu lên..
“Cô nghĩ đến cái gì?”
Lâm Dương quay đâu.
“Anh đã đổ tiên vào Dương Hoa?”
Tô Nhan lạnh lùng hỏi.
“Ách..
„ Lâm Dương thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Tô Nhan ngay cả loại này cũng có thể nghĩ đến? Không thể không bội phục của sức tưởng tượng của côi Trừ phi là hy vọng Song Hoabôi thường toàn bộ cho Lâm Dương, Lâm Dương mới có có thể trở thành cổ đông, hơn nữa cho dù Lâm Dương trỏ thành cổ đông, Mã Hải cũng không cần thiết đối hắn như vậy tôn kính như vậy đi? Phải biết rằng, giá trị con người của Mã Hải cũng rất lớn đi, làm gì cần phải dối với một cổ đông cung kính như thế? “Không đúng a, Song Hoa hi vọng vê tiên cũng không có, hơn nữa tòa án cũng còn chưa có giải quyết xong…
Đây là có chuyện gì?”
Tô Nhan vắt hết óc nghĩ nguyên nhân.
Lâm Dương đem xe dừng ở bên đường, lấy điện thoại câm tay ra, mở đoạn thu hình ra,xoay người đến gần, cho cô xem một đoạn video.
Bên trong hình là mộtngười đàn ông đeo kính nhếch nhác đang nổi điên, bàn tay run rẩy, chờ âm nhạc vừa chuyển, nam tử đột nhiên biển dạng, cả người tây trang, giày da, tóc đen bóng, làn da trắng nõn, trở nên đẹp trai vô cùng.
“Đã hiểu được?” Lâm Dương cười hỏi.
Tô Nhan hoang mang không thôi: “Không hiểu.”
“Được rồi.”
Giải thích không được .
Xem ra Tô Nhan từ đầu đến cuối vẫn là không dám đem Lâm Đổng cùng với Lâm Dương chồng mình liên hệ với nhau…
Chẳng qua, hai người thoạt nhìn chênh lệch quá lớn, hơn nữa diện mạo Lâm Đổng trong video cũng không phải là chỉ dựa vào mỗi cặp kính liền thay đổi.
Lâm Dương lắc đầu, cũng lười nhiều lời, tiếp tục lái xe.
Rất nhanh, xe dừng ở dưới lầu tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan.
“Cô đi lên trước đi, tôi đi lên sau, còn chút chuyện chưa xử lí xong.” Lâm Dương mở miệng nói.
“Mã tổng sẽ không làm khó dễ anh chứ?”
Tô Nhan lo lắng hỏi.
“Yên tâm, sẽ không, cô quên à ? Tôi chính là cổ đông Dương Hoal” Lâm Dương cười ha hả nói.
Tô Nhan vừa nghe lời này, trong mắt lại hiện lên sự hoang mang.
Xem chừng cô phải để ý kĩ, loại việc này hiển nhiên không thể làm cho việc kinh doanh của cô trở nên thuận lợi.
Thôi, mặc kệ!
Tô Nhan thở dài, day day huyệt thái dương rồi đi thẳng vào tập đoàn Duyệt Nhan.
Lâm Dương một lần nữa khởi động chân ga, chạy về hướng nhà hàng.
Trên đường, một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lâm Dương giật mình.