Chương :
“Vâng, sư phụ!”
Bàng Lương mừng rỡ, lập tức xoay người, lao về phía vách núi phía sau, tiếp sau đó không chút nghĩ ngợi, liền nhảy xuống vách núi!
“Cái gì?”
Hiện trường một đợt âm thanh kêu lên kinh sợ xôn xao như sóng thần.
Tất cả mọi người đều bị chấn động.
“Bàng Lương làm cái gì vậy?”
“Tự sát sao?”
“Trời ơi, đây chính là đỉnh núi Thiên Vương! Núi cao nghìn mét, anh ta không muốn sống nữa hay sao?”
Mọi người khiếp sợ vô cùng, soàn soạt lao tới bên cạnh rìa núi nhìn xuống.
Lại thấy Bàng Lương đang trực tiếp bám trên vách đá, nhanh chóng chạy xuống dưới.
Rõ ràng anh ta muốn trốn chạy!
Mọi người đều trừng lớn hai mắt, trong nháy mắt liền bừng tỉnh hiều ra.
Bàng Lương đây là trực tiếp muốn chuồn mất!
Tạm thời phải xem ông già duồi theo hay không!
Nếu ông ta muốn đuổi theo, không có người trông coi phần mộ, người ở đây ắt sẽ đào phần mộ lấy nhẫn.
Nếu ông ta không đuồi theo, cũng chỉ có thể nhìn Bàng Lương bỏ trốn mất dạng.
Nghĩ vậy, tất cả mọi người thầm nghĩ Bàng Lương cực kỳ cơ trí!
Liền xem ông già này nên lựa chọn ¬ -ấ Nhưng mà ngay tại lúc Bàng Lương dốc sức chạy xuống, ông cụ đột nhiên bật cười ha ha.
như thế nào!
“Con kiến! Đây là muốn chạy? Nực cười! Cậu thực sự nghĩ cậu có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ông già này sao? Ha ha ha ha…”
Âm thanh rơi xuống, ông già đột nhiên nhún người nhảy xuống, cũng không phải nhảy xuống vách núi, mà là bay thằng xuống lòng đất.
Ẩm!
Mặt đất lập tức bị ông ta kéo một lỗ hồng lớn.
“Cái gì?”
Mọi người kinh hãi.
Lại thấy trong lỗ hồng không ngừng truyền ra âm thanh ầm ầm to lớn.
Thật kỳ quái.
Ngay sau đó…
Răng rắc!
Giữa bên trong sườn núi đỉnh núi Thiên Vương đột nhiên nổ tung, một bóng dáng từ bên trong lao ra, trực tiếp lao đến bên cạnh Bàng Lương đang leo xuống phía dưới.
»A?”
Bàng Lương kêu to một tiếng, cũng không còn nơi nào để trốn.
Ông già dùng một chưởng nắm lấy cổ của anh ta, tiếp đó kéo một cái.
Xoạt xoạt!
Tiếng động lạ truyền ra.
Lại nhìn Bàng Lương, thân đầu tách rời từng nơi.
Khi quay lại trong tay ông lão là thủ cấp của Bàng Lương.
Trước sau không quá mười giây.
Rất nhiều trưởng lão đều không kịp phản ứng.
Bàng Lương … đã biến mất!
Những người xung quanh ngơ ngác nhìn chằm chằm, trên mặt mỗi ngươid đều lộ rõ vẻ sợ hãi.
Đặc biệt là những trưởng lão đó, họ còn bị sốc hơn!
Bởi vì bọn họ không hề thấy ông lão đỏ mặt hay thở dốc.
Trông ông ấy không hề kiệt sức.
Hiệu quả tiêu thụ của hai thiên tài mê hoặc … dường như không rõ ràng…
“Xem ra ngay từ lúc bắt đầu với Bàng Lương, ông ta hoàn toàn không dùng SứC lực!” Tứ trưởng lão Tịch Mộc Lâm cảm thán nói.