Chương :
“Ông ta có lẽ là ngồi ở đây quanh năm nên cảm thấy nhàm chán, cho nên mới chơi đùa Bàng Lương! Với thực lực của ông ta, có thể dễ dàng giết chết Bàng Lương.”
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Các môn đệ sôi sùng sục.
“Sư huynh Bàng Lương!”
“Như vậy liền… biến mất rồi à?”
Người trong cung nơm nớp lo sợ, ai nấy cũng đều sợ hãi, thấp thỏm.
Nhìn vật tròn tròn trên tay ông lão, bất cứ ai cũng thấy da đầu tê rần.
Một bầu không khí kinh hoàng bao trùm khắp mọi phía.
He “Còn ai muốn đánh nữa? Lên đi! Lão phu sẽ bồi ngươi!” Ông lão ném đầu của Bàng Lương xuống đất, trên mặt nở nụ cười quỷ dị nói.
Mọi người nhìn nhau ai nấy đều im lặng.
Lúc này không có bất kỳ ai dám bước lên.
Nhiều đệ tử đã tự động rút lui, đặc biệt là những đệ tử ưu tú đó.
Suy cho cùng, ngay cả Du Linh và Bàng Lương đầu đấu không lại ông ta, không ai muốn tiến lên … để tìm chết.
“Đại trưởng lão, tam trưởng lão và ta đều đã mất đi một đệ tử yêu quý, tiếp theo có phải ngài nên tiếp tục?” Liễu Thị Phụng nghiêng đầu thở dài, thúc giục Đại trưởng lão Lý Mạc Vân.
“Nói không sai! Võ Cực đâu? Hiện tại không phải hắn nên tiếp chiến sao?”
Dương Long cũng lên tiếng nói.
Mặc dù họ đã kêu gọi để thách thức Du Linh và Bàng Lương, bọn họ cũng rất ái náy khi hai người họ xảy ra chuyện.
Điều quan trọng nhất là thực lực của Sát Vương Cung và Lệ Vương Cung cũng bởi vì như vậy mà giảm sút đi rất nhiều.
Nếu Chiến Cung điện luôn chọn cách ngồi trên núi để xem những con hồ chiến đấu, điều đó có làm họ cao hứng?
Tuy nhiên Dương Long và Liễu T Phụng liên tục chất vấn, nhưng không thề đả động đến Lý Mạc Vân.
“Võ Cực đệ tử của ta không tham gia Đại hội Đông hoàng, ngươi thỉnh cầu ta để cho hắn xuất chiêu, ta e rằng không được!”
Tô Mạt Vân nói.
“Cái gì?”
+ Bư Cảnh tượng bỗng trở nên náo động.
“Võ Cực sư huynh không có tham gia Đông Hoàng hội nghị?”
“Chuyện này … sao lại xảy ra chuyện này?”
“Võ Cực sư huynh có thực lực như vậy, nếu sư huynh lên nghênh chiến, ai có thể là đối thủ của huynh ấy?”
“Chẳng lẽ Đại sư huynh không có hứng thú với Đại hội Đông hoàng này?”
Mọi người đều hoang mang, cùng nhau nghị luận bàn tán.
“Võ Cực không tới? Vậy phải làm sao đây? Ngươi không cho hắn tới sao?” Liễu Thị Phụng không vui, lạnh lùng chất vấn.
“Hắn ta không muốn đến.”
“Ha, ta nghĩ nhất định không phải vậy.” Dương Long hừ lạnh: “Bời vì Võ Cực hôm nay không đến, ta sẽ không ép buộc, ‘ nhưng ngươi nên phái một đệ tử khác lên tiếp chiến, chẳng phải sao?
“Được rồi!” Lý Mạc Vân gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía nhóm đệ tử ở Chiến Cung phía sau: “Ôn Dịch! Thay mặt Chiến Cung chúng ta đi ứng chiến, cùng tiền bối bàn bạc chuyện này!
Người tên Ôn Dịch tái mặt như bị sét đánh.
“Tuờ: “Đừng nói với ta là ngươi không dám đi! Nếu như ngươi hèn nhát như vậy, ngươi đừng ở lại cung nữa, chỉ làm mất mặt của ta. Ngươi nên biết sư phụ thường làm gì với những người như vậy!” Ông ta nói mà không biều cảm.
Hắn nghe xong toàn thân run lên, há mồm không nói ra được.
“Còn không mau nhanh lên?”
Lý Mạc Vân tức giận hét lên.
Ôn Dịch thân thể lắc lư, run rầy đi về phía trước.
“Ôn sư huynh…”
“Ôn sư huynh…”
Các đệ tử của Chiến Cung cùng gọi .
Lúc này, một tiếng hét đột nhiên vang lên.