Chương :
“Anh…”
Bích Trân hít sâu một hơi, còn muốn khuyên nữa.
Nhưng cao thủ nhà họ Dương và nhà họ Bùi đã bao vậy tới.
Nếu không đi thì sẽ không còn kịp nữa.
“Đúng là cứng đầu!” Bích Trân thâm mắng một tiếng, đứt khoát cũng không để ý tới Lâm Dương nữa, quay người chạy tới cạnh An Viện, kéo tay An Viện muốn chạy ra ngoài.
Nếu còn không đi, hai người họ sẽ không còn cơ hội để chạy nữa.
Bích Trân cũng không muốn vì con người cứng đầu kia là góp cả cái mạng nhỏ của mình vào.
Nhưng hai người vừa động.
Vèol Một bóng người nhanh chóng lướt qua, sau đó hai bàn tay vỗ lên vai của hai người.
Hai cô gái không kịp đề phòng, bị đánh ngã ra đất, xương bả vai đau đớn như muốn nứt ra Nhìn lại mới thấy, người ngăn họ lại chính là Dương Vân Thu.
“Đốt nhà họ Dương chúng tôi, các người còn muốn chạy đi đâu?” Dương Vân Thu cười lạnh nói.
Bích Trân và An Viện biến sắc.
Thực lực của hai người cũng không tính là cao, hai người chỉ là bác sĩ, chỉ đối phó với Dương Vân Thu cũng đã rất khó khăn.
“Cô muốn làm gì?” Bích Trân cắn răng nói.
“Làm gì ư? Dám giương oai ở nhà họ Dương chúng tôi! Hừ! Cứ chờ đó mà nhận lấy hậu quả đi! Mang đi! Trước giam lại, tôi sẽ từ từ tính sổ với các người!” Dương Vân Thu híp mắt cười nói.
Cao thủ nhà họ Dương ở phía sau lập tức bắt lấy hai cô gái, giải hai người đi.
Cùng lúc đó, bên này Lâm Dương cũng bị rất nhiều cao thủ vây quanh.
Nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, một tiếng hét lớn vang lên.
“Dừng tay!”
Tất cả mọi người khẽ giật mình, đồng loạt nhìn về phía phát ra giọng nói.
Nhìn thấy một đám người đi ra, người dẫn đầu là một ông cụ mặc áo dài đỏ viền vàng tóc bạc trắng, nhưng thoạt nhìn có vẻ tinh thần rất minh mẫn và khỏe khoắn.
Hơi thở của ông lão trầm ổn, thâm tàng bất lộ, đôi mắt giống như có thể nhìn thấu hết thảy.
Khách khứa cũng rất kinh ngạc!
Lúc Dương Hồng Vũ nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia, bỗng nhíu mày lại, lập tức đưa tay lên.
Người nhà họ Dương ngừng lại.
Ngay cả người đang muốn dẫn Bích Trân và An Viện đi cũng đều dừng lại.
“Lương Thế Minh?” Bùi Quốc Thiên nhìn người tới, sắc mặt hơi âm trầm, cũng ra hiệu cho cao thủ nhà họ Bùi đang chuẩn bị tấn công Lâm Dương dừng lại.
“Đây không phải trang chủ của sơn trang Lương Thạch sao? Sao ông ấy cũng tới?”
“Sao lúc trước chưa từng nhìn thấy bọn họ?”
“Có lẽ ông ta vẫn luôn đứng ở phía sau, cho nên chúng ta mới không để ý đến?”
Tiếng nghị luận vang lên không ngừng.
Dương Hồng Vũ nhìn Lương Thế Minh, vẫn bình thản nói: ‘Lương trang chủ đến đây lúc nào thế? Sao không thông báo một tiếng?”
“Tôi chỉ là tới đây tham gia náo nhiệt chút thôi! Cần gì phải quấy rầy Dương gia chủ?” Lương Thế Minh vuốt râu, nhàn nhạt cười nói.
Đương nhiên là Dương Hồng Vũ biết rõ mục đích của Lương Thế Minh rồi.
Lúc trước hẳn là ông ta đã ngụy trang thân phận, dùng danh nghĩa của một người trẻ tuổi nào đó của sơn trang Lương Thạch để vào nhà họ Dương.
Ông ta không muốn kinh động đến Dương Hồng Vũ.
Bởi vì như vậy ông ta muốn làm cái gì đều rất thuận tiện.
“Vậy bây giờ sao Lương trang chủ lại tới quấy rầy bổn gia chủ xử lý việc riêng rồi?”
Dương Hồng Vũ bình tĩnh nói hỏi.
“Thật sự là nhìn cách hành xử của Dương gia chủ và cậu Quốc Thiên đây quá không hợp lý! Các người đổi trắng thay đen như vậy, chỉ hươu lại bảo là ngựa, có phải có chút khinh người quá đáng không?” Lương Thế Minh thẳng thắn nói.