Chương :
“Lương trang chủ! Ông muốn giúp người này?”
Bùi Quốc Thiên đi lên trước, lạnh mặt hỏi.
“Cậu Quốc Thiên, tôi chỉ không muốn một nhân tài hiếm có cứ bị hủy đi như vậy thôi!”
Lương Thế Minh nói, sau đó nhìn sang Lâm Dương: “Người trẻ tuổi, thực lực của cậu rất được! Chỉ tiếc cậu quá nôn nóng! Đồng thời đắc tội nhà họ Bùi và nhà họ Dương! Sợ là cậu sẽ rất khó bình yên vô sự bước ra được khỏi nơi này! Hay là như vậy đi, cậu gia nhập vào sơn trang Lương Thạch của tôi! Sau này Lương Thế Minh tôi sẽ bảo vệ cậu! Cậu thấy sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Cảm giác Lương Thế Minh Đứng ra đây, là muốn lôi kéo Lâm Dương đúng không?
Nhưng cũng đúng thôi!
Một người có thể chiến thắng yêu nghiệt Thiên Kiêu là Bùi Quốc Thiên, có tông môn thế tộc nào lại không muốn lôi kéo cơ chứ?
Mặc dù hành động này sẽ đắc tội với hai gia tộc lớn, nhưng Lương Thế Minh cũng không đợi thêm được nữa rồi.
“Anh Lâm! Mau đồng ý đi!” Bích Trân thấy thế, mừng rỡ như điên, vội vàng la lên.
“Đúng vậy anh Lâm, mau nhận lời Lương trang chủ đi! Chỉ cần anh nhận lời Lương trang chủ, mọi người cũng sẽ không cao cả!” An Viện lớn tiếng nói, vẻ mặt tràn đầy hy vọng.
Bây giờ xem ra, dường như đây chính là con đường sống duy nhất của Lâm Dương!
Nếu không đồng ý, chọc giận Lương Thế Minh, thì chỉ sợ trên đời này thật sự không có người lại có thể cứu được họ nữa rồi!
Mọi người đều nhìn qua Lâm Dương.
Lương Thế Minh cũng đang nhìn anh.
“Lương trang chủ, ông làm thế là có ý gì?”
Dương Hồng Vũ tức giận.
Nhưng Lương Thế Minh lại không để ý đến ông ta, chỉ chờ Lâm Dương trả lời.
Lúc này, cuối cùng thì Lâm Dương cũng đã nói chuyện.
“Tôi không cần bất luận kẻ nào bảo vệ!
Mấy người bọn họ, còn không làm gì được tôi!”
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều ngây ra như phỗng…
Điên cuồng!
Điên cuồng đến cực điểm!
Bất kể là ai, đều chưa từng gặp một người nào cuồng vọng như vậy.
Có thể nói Lương Thế Minh đã cho anh đủ mặt mũi rồi, cũng đã biểu hiện ra thành ý!
Bởi vì người sơn trang Lương Thạch đứng ra bảo vệ anh, cũng đồng nghĩa với việc đồng thời đắc tội với cả nhà họ Bùi và nhà họ Dương, đây cũng là cái giá không nhỏ.
Vì tuyệt thế thiên tài này, bọn họ sẵn sàng làm vậy.
Nhưng mà Lâm Dương lại nói như vậy!
Quá không biết điều rồi?
Anh ta điên rồi sao?
Hay là bị ngốc?
Anh ta không biết hậu quả khi nói thế là sao ư?
“Lần này… Thật sự xong đời rồi…” An Viện mặt xám như tro.
Bích Trân bất lực nhắm mắt lại, không nói một lời, trên mặt đều là tuyệt vọng.
Hiện trường đã sôi trào lên.
Quả nhiên.
Người sơn trang Lương Thạch tức giận rồi.
“Tên khốn! Anh nói cái gì?” Một cô gái tóc ngắn đứng cạnh ông già trực tiếp tiến lên, căm tức nhìn Lâm Dương: “Đúng là to gan!
Khốn nạn!”
“Đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Một gã lực lưỡng đột nhiên giận dữ, hận không thể ngay lập tức xông lên đánh cho Lâm Dương răng rơi đầy đất.