Chương :
Nhưng cho dù như vậy, Lâm Dương không trốn thoát khỏi vô số đao kiếm.
Người ở bốn phía trợn to mắt nhìn chằm chằm một màn này.
Giáo chủ trẻ tuổi của Đồng Hoàng Giáo này… Không lẽ hôm nay sẽ bị phân thây sao?
Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
Nhưng mà một giây sau.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Từng đợt âm thanh thanh thúy vang lên.
Vô số đao kiếm sắc bén rơi lên người Lâm Dương, nhưng chỉ chém lên mặt ngoài da anh, căn bản không thể tiến vào trong thịt.
“Hả?”
Mọi người kinh hãi.
“Đao… Đao thương bất nhập sao?” Lương Thế Minh hoảng sợ nói.
“Đây là uy lực của thân thể Tiên Thiên Cương sao?” Phạm Văn Tiến đờ đẫn nỉ non.
Trong lòng vô số cao thủ võ đạo nhấc lên sóng to gió lớn.
“Bai”
Dương Vân Thu và Dương Mạc Phi kêu lên thê lương, xông tới nâng Dương Hồng Vũ dậy.
“Ba không sao… Khụ khụ khụ khu…
Không sao… Không có gì đáng ngại…”
Dương Hồng Vũ lau máu tươi ở khóe miệng, đứng dậy.
Đương nhiên đây chỉ là một chút trên miệng ông ta mà thôi, thực ra nhất chỉ của Lâm Dương vừa rồi, đã đâm gãy hai cái xương sườn của ông ta, lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn đắc điên cuồng, e rằng nội tạng vỡ ra rồi…
May mà ông ta là người luyện võ, tu vi không thấp, nếu không nhất chỉ vừa rồi đã trực tiếp lấy đi mạng của ông ta.
PhùiI Lúc này Ảnh Ngự xông tới lần hai, trường kiếm khủng bố chém xung quanh người Lâm Dương.
Xích! Xích! Xích! Xích…
Tiếng da thịt bị ngăn cách liên tục truyền ra.
Trước sau chỉ hơn mười giây, đám Ảnh Ngự đứng bên cạnh Lâm Dương lần nữa.
Thế cục đã hoàn toàn bị Lâm Dương nắm trong tay.
Lâm Dương phủi bụi trên người, cất bước tiến lên lần hai.
Trong mắt Dương Hồng Vũ lộ ra tuyệt vọng.
“Địt”
Bên này Bùi Quốc Thiên cũng không chần chừ nữa, nghiêng đầu quát khẽ, sau đó nhảy ra khỏi đám người, bỏ trốn mất dạng.
“Không thể tưởng tượng được thiên kiêu nằm trong top , vậy mà cũng có ngày chạy trối chết.” Phạm Văn Tiến cảm khái.
Mọi người không ngừng thổn thức.
Lâm Dương không đi ngăn cản Bùi Quốc Thiên.
Mục đích anh tới đây vô cùng đơn giản, lấy giải dược, nhân tiện báo thù.
Bùi Quốc Thiên không nằm trong phạm vi mục đích của anh.
Lâm Dương giơ tay lên, âm thầm thôi động Lạc Linh Huyết, chuẩn bị tiêu diệt Dương Hồng Vũ.
Nhưng đúng lúc này, Dương Tuyết Mai đột nhiên kêu lên.
“Dừng tay!”
Lâm Dương nghiêng đầu, thì thấy Dương Tuyết Mai tránh thoát khỏi trói buộc của người bên cạnh, quỳ gối xuống, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Lâm, nếu như anh tới đây vì báo thù, vậy thì giết Tuyết Mai đi, Tuyết Mai nguyện ý dùng mạng của mình đổi lấy một mạng của bai”
“Chị!” Đôi mắt Dương Vân Thu đâm lệ.
“Cô chủ cải”
Người nhà họ Dương cũng khóc nức nở.
Nhưng mà vẻ mặt Lâm Dương không đổi lắc đầu: “Tôi muốn Dương Hồng Vũ chết!