Chương :
Mạng của các người có thể giữ được hay không, toàn bộ phải xem tâm trạng của tôi, sao cô cảm thấy cô có tư cách nói với tôi những lời này?”
Sau khi nói xong, anh tiếp tục đi về phía Dương Hồng Vũ.
“Tôi liều mạng với anh!”
Dương Vân Thu thở hổn hển, cô ta nghiến chặt răng muốn xông lên.
“Cô hai cô đừng nên làm bậy! Để chúng tôi lên chol”
Chỉ nghe một tiếng la vang lên, hai bóng dáng từ bên cạnh Dương Hồng Vũ thoát đi, trực tiếp xông về phía Lâm Dương.
Lâm Dương liếc mắt nhìn hai bóng dáng xông tới, đột nhiên nắm lấy trường kiếm của một Ảnh Ngự bên cạnh, vung mạnh về phía không trung.
Leng keng!
Một đạo trường kiếm khí khoảng ba trượng từ miệng trường kiếm bộc phát ra, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua hai bóng dáng ở giữa không trung.
Rầm!
Hai người kia còn chưa tới gân Lâm Dương đã rơi xuống, cơ thể bị cắt thành hai nửa, máu chảy ra đầy đất.
Hít!
Mọi người ở bốn phía thấy cảnh này đều hít vào một hơi khí lạnh, đôi mắt trợn to như mắt trâu.
“Đó là… Kiếm khí ư?”
Đối với cao thủ võ đạo mà nói, không hề tính là khó.
Nhưng thông qua lợi kiếm thực hiện ngoại phóng khí kình, thi triển ra kiếm khí khủng bố, thì có rất ít người có thể làm được.
Nhất là đạo kiếm khí này, dài tận ba trượng!
Kiếm khí bình thường được một mét đã không tệ rồi, ba trượng thì khủng bố cỡ nào!
Chuyện này cũng quá khoa trương rồi!
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị chấn nhiếp.
Dương Vân Thu đang phát cuồng cũng bị thủ đoạn mạnh mẽ vang dội mà hung tàn của Lâm Dương dọa ngốc, cả người cô ta run rẩy, không dám kêu gào như trước nữa.
Dương Mạc Phi thì đang đứng trước mặt Dương Hồng Vũ, nhưng lúc này anh ta cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, tay cầm khẩu súng run run nhìn chằm chằm Lâm Dương.
“Đều tránh ra cả đi!”
Dương Hồng Vũ hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
“Ba…” Dương Mạc Phi nghiêng đầu.
“Mạc Phi! Lập tức dẫn theo em gái con rời khỏi nơi này! Ba giúp con kéo dài thời gian!” Dương Hồng Vũ nhỏ giọng nói.
“Ba, hiện giờ ba đang bị thương nặng, ba nhất định phải đi cùng với bọn con! Ba không thể ở lại!” Dương Mạc Phi vội la lên.
“Đi maul”
Dương Hồng Vũ hơi kích động, gâm nhẹ với anh ta: “Nếu lại không đi thì sẽ không còn cơ hội đâu! Thực lực của bác sĩ Lâm này vượt xa tưởng tượng của ba, hiện giờ cậu ta đã quyết tâm muốn giết sạch chúng ta! Các con không đi, chắc chắn sẽ phải chết ở nơi này!”
“Ba, nhà họ Dương chúng ta không sợ anh ta! Có lễ cấm vệ đã nhận được tin, bọn họ chắc chắn sẽ đuổi kịp tới nơi này! Chỉ cần cấm vệ đến đây, chúng ta không cần lo trước lo sau rồi! Đến lúc đó chúng ta chắc chắn có thể đuổi hết được đám người của Đông Hoàng Giáo rời đi! Ba, chúng ta chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa là được!” Dương Mạc Phi giống như còn chưa nguyện từ bỏ.
Nhưng Dương Hồng Vũ không khỏi lắc đầu.
“Chúng ta không chống đỡ được tới lúc cấm vệ đến đâu!”
“Vì sao?” Dương Mạc Phi thất thần hỏi.
“Bởi vì bác sĩ Lâm sẽ không cho chúng ta cơ hội!”
Dương Hồng Vũ khàn giọng nói, nhưng †ầm mắt nhìn chằm chằm đăng trước.
Nhìn theo ánh mắt của ba mình, bỗng nhiên Dương Mạc Phi ý thức được gì đó, bất chợt quay đầu, thì thấy một quả đấm khủng bố mà thô bạo bay thẳng về phía mặt mình.
Đó rõ ràng là quyền phong của Lâm Dương!