Chương :
“Chú, như vậy ít nhất… Có thể nói cho cháu biết vì sao lại e sợ cậu ta chứ?”
Đây là vấn đề Dương Hồng Vũ luôn muốn biết.
Ông ta không tin chú mình vô duyên vô cớ nhường nhịn như thế.
Nhưng mà Dương Thanh Tùng dán sát vào, nhỏ giọng nói: “Người này… Là Linh Thể Thiên Huyết!”
Những lời này vang lên, Dương Hồng Vũ giống như bị sét đánh.
“Linh Thể Thiên Huyết… Ít nhất phải tập hợp đủ hai mươi giọt Lạc Linh Huyết mới có thể tôi luyện thành… Ý của chú là nói… Người này có hai mươi giọt Lạc Linh Huyết sao?
Sao có chuyện này được? Chuyện này…
Không có khả năng…” Dương Hồng Vũ như người mất hồn, cả người không ngừng run run.
Đại não của ông ta hoàn toàn dừng suy nghĩ…
“Mau đi đi.”
Dương Thanh Tùng khàn giọng nói.
Lúc này Dương Hồng Vũ không từ chối nữa, đi đến bên cạnh Lâm Dương, nơm nớp lo Sợ quỳ xuống.
Tất cả mọi người ở xung quanh đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Dương Hồng Vũ làm sao vậy? Vì sao lại có bộ dạng kinh hồn bất định như thế?
Nhưng mà không đợi mọi người suy nghĩ, bên này Dương Thanh Tùng đã mở miệng.
“Bác sĩ Lâm… Mong chỉ giáo!”
Người có mặt ở đây nhao nhao tản ra.
Các thế lực khác cũng không sốt ruột rời đi.
Chuyện ngày hôm nay, tất sẽ làm thay đổi cục diện ở Việt Nam, ảnh hưởng tới tương lai, tất nhiên là bọn họ sẽ không bỏ lỡ cuộc chiến có một không hai này.
“Lão tiền bối nhà họ Dương quyết chiến với Đông Hoàng Thần Quân của Đông Hoàng Giáo sao? Đây là một cuộc chiến đáng ghi vào sách sử đấy! Xem ra hôm nay tới đây một chuyến không sai!” Phạm Văn Tiến càng kích động, xoa hai tay, vẻ mặt chờ mong.
“Nếu Đông Hoàng Giáo thắng, nhà họ Dương sẽ không còn người địch lại giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, như vậy nhà họ Dương chỉ có thể cúi đầu thần phục. Một khi đạt được sự giúp đỡ của nhà họ Dương, trong nước còn ai có thể đối đầu lại Đông Hoàng Giáo đây? Đông Hoàng Giáo, sắp lại quật khởi rồi!” Lương Thế Minh khẽ hít vào một hơi, trâm trọng nói.
“Nhưng mà e rằng giáo chủ trẻ tuổi này chưa chắc đã thắng được Dương Thanh Tùng đúng không? Dương Thanh Tùng này không tầm thường! Khi ông ta quản lý nhà họ Dương, đã danh chấn thiên hạ, là cao thủ số một số hail Cho đến ngày nay, bản lĩnh của ông ta thế nào, cũng không thể xác định được”
“Hôm nay có thể mở rộng tầm mắt rồi.”
Không ít người hơi kích động.
“Ba”
Bên này Dương Vân Thu ngồi sững sờ trên đất, đôi mắt đờ đẫn, nước mắt ràn rụa.
“Em út, đừng lo lắng, ông cụ tổ nhất định sẽ đánh bại tên kia!” Dương Mạc Phi ở bên cạnh an ủi.
Dương Vân Thu không hé răng.
Bỗng nhiên quản gia lặng lẽ tới gần hai người.
“Cậu chủ, cô chủ, mong hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
“Rời đi sao?” Dương Mạc Phi kinh ngạc nhìn ông ta: “Còn chưa đánh mà, chưa phân thắng bại… Vì sao phải rời đi?”
“Cậu chủ! Đây là ý của mấy vị nguyên lão! Bây giờ còn chưa biết thắng bại, nhưng nếu gia chủ tiền nhiệm bị đánh bại, e rằng nhà họ Dương sẽ bị diệt môn! Mấy vị nguyên lão hi vọng hai người có thể nhanh chóng đến nhà họ Bùi trước, tìm kiếm che chở, nếu có thể, ít nhất mời nhà họ Bùi tới giúp đỡ!”
Quản gia tận tình khuyên bảo, vội vàng khuyên nhủ.
Toàn thân hai người run lên, lập tức hiểu rõ ý của ông ta.
“Được, hai chúng tôi lập tức rời đi!”
Dương Mạc Phi nghiến răng nói.
“Anh, vậy ba làm sao bây giờ?” Dương Vân Thu sốt ruột nói.
“Ba là người hiền có trời phù hộ, chúng ta không quản được! Lập tức đi theo anh!”
Dương Mạc Phi quát khẽ, kéo Dương Vân Thu đi ra bên ngoài.