Chương :
Đôi mắt của Dương Vân Thu đẫm lệ, rất đau khổ liếc mắt nhìn về phía Dương Tuyết Mai.
Lúc này đôi mắt như bảo thạch của Dương Tuyết Mai, vẫn luôn nhìn chăm chằm người cô ta.
“Chị, ba, hai người yên tâm, em nhất định sẽ quay lại cứu hai người, bác sĩ Lâm, anh đợi đó cho tôi! Tôi sẽ tìm anh báo thù! Tôi muốn anh nợ máu trả bằng máu! Muốn anh chất không toàn thây!”
Dương Vân Thu lau nước mắt ở khóe mắt, âm thầm thề.
“Mời!”
Lúc này Dương Thanh Tùng đã triển khai tư thế.
“Vậy như ý muốn của ông!”
Lâm Dương quát khẽ, cũng không khách sáo, sải bước xông lên trước.
Anh không lưu tình chút nào, tốc độ tăng lên tới cực hạn, mọi người xung quanh chỉ thấy cơ thể anh hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất, căn bản không thấy được bản thể của anh.
Khi đám người kịp phản ứng, anh đã đứng trước mặt Dương Thanh Tùng, hai chưởng như gió bão, điên cuồng đánh về phía người ông ta.
Nhưng Dương Thanh Tùng không phải kẻ đầu đường xó chợ, hai chưởng gầy khô cũng cùng nhau múa, đụng vào hai nắm đấm điên cuồng của Lâm Dương.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm…
Mọi người chỉ nhìn thấy giữa hai người đột nhiên tuôn ra lượng lớn sóng khí, ngay sau đó truyền ra âm thanh trầm đục khủng bố.
Dày đặc giống như mưa rơi lên trên mái ngói.
“Hồi Phong Tảo Diệp!”
Lúc này Dương Thanh Tùng đột nhiên quát to một tiếng, một quyền đánh về phía Lâm Dương.
Rầm!
Trên quyền phong lại bộc phát ra dòng khí kinh khủng.
Dòng khí này trùng kích với tính kinh thiên, cường độ có thể xuyên qua tấm thép, vô cùng đáng sợ.
Nhưng cho dù dòng khí có mạnh, tốc độ vẫn kém Lâm Dương, còn chưa đánh tới đã bị Lâm Dương né tránh dễ dàng.
Nhưng khi Lâm Dương mới tránh đi, hai †ay của ông già trước mặt như con rắn, quấn lên trên hai cánh tay của Lâm Dương, khóa chặt lấy Lâm Dương.
“Hửm?”
Lâm Dương nhướng mày, đột nhiên ý thức được gì đó, anh hơi nghiêng đầu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Mới thấy vậy mà dòng khí trước kia lại đi vòng trở về, đánh về phía lưng anh.
“Đúng là chiêu thức kỳ lại”
Lâm Dương nói nhỏ.
“Xin lỗi bác sĩ Lâm, vì nhà họ Dương, tôi không còn lựa chọn nào khác!” Dương Thanh Tùng nhỏ giọng nói, lại tăng thêm vài phần sức lực.
Lâm Dương căn bản không thể tránh thoát được.
Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên Lâm Dương quát khẽ một tiếng.
Ngay sau đó, cơ thể anh bộc phát ra dòng khí kinh khủng.
Thô bạo hơn, bá đạo hơn…
“Cái gì?”
Ông già Dương Thanh Tùng trợn to mắt, cả người bị dòng khí trùng kích này thổi trúng thiếu chút nữa bay ra bên ngoài.
Ông ta nghiến chặt răng, muốn kiên trì tiếp.
Nhưng mà sự thực chứng minh, ông ta nghĩ nhiều rồi.
Chỉ thấy dòng khí quanh người Lâm Dương đột nhiên ngưng tụ lại, hóa thành một chỉnh thể.
Người xung quanh mơ hồ có thể thấy được dòng khí quanh người Lâm Dương nhìn giống như một con Kỳ Lân khổng lồ.
Mà dòng khí va chạm tới kia, đánh mạnh lên dòng khí quanh người Lâm Dương, giống như đá chìm xuống đáy biển, trực tiếp không còn tiếng động.
“Cái gì?” Dương Thanh Tùng lập tức trợn tròn mắt.
Một giây sau, rầm!
Một chưởng của Lâm Dương đánh mạnh vào ngực Dương Thanh Tùng.
Phốc!
Dương Thanh Tùng phun ra máu tươi, bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống mặt đất.